Bói Quá Chuẩn, Tôi Bị Cảnh Sát Toàn Mạng Canh Chừng Luân Phiên!

Chương 38:

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt Vân Lạc Linh dần nghiêm trọng: “Cậu báo cảnh sát trước đi.”

“Hả?” “Mặt Tròn” sững sờ, “Mẹ tôi bị hại sao?”

Sáng nay, cậu ta đã xem livestream của Vân Lạc Linh khi đang lên núi.

Cậu ta tận mắt thấy vợ lão La dùng tà thuật hại người.

Không lẽ… mẹ cậu ta cũng bị hạ chú rồi?

Vân Lạc Linh không trả lời ngay, chỉ lặp đi lặp lại rằng cậu ta hãy báo cảnh sát trước, những chuyện còn lại cứ để sau khi cảnh sát đến rồi cô sẽ giải thích.

“Mặt Tròn” không còn cách nào khác, đành phải gọi điện báo cảnh sát.

Trong lúc chờ cảnh sát tới, Vân Lạc Linh thoải mái tán gẫu với cậu ta như đang buôn chuyện phiếm.

“Mẹ cậu có hay thúc giục cậu kết hôn không?”

“Mặt Tròn” trả lời trong vô thức: “Có chứ. Mẹ tôi bảo ước nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi lập gia đình, sinh con.”

“Từ nhỏ tôi đã học hành không giỏi, không thi đậu cấp ba. Nghĩ đến việc mẹ phải một mình trồng nho vất vả, tôi quyết định nghỉ học về nhà giúp đỡ bà.”

“Lúc đầu, mẹ tôi rất vui khi tôi chịu ở nhà tiếp quản công việc trồng nho. Bà là người khá thoáng, chưa bao giờ ép buộc tôi làm điều mình không thích, chỉ riêng chuyện kết hôn là ngoại lệ.”

“Mỗi khi bị hối thúc quá, tôi thường trốn ra vườn nho ở vài ngày để được yên thân.”

Nhắc đến vườn nho, gương mặt “Mặt Tròn” bất giác trở nên dịu dàng:

“Vườn nho là do ba tôi để lại. Khi xưa, để chọn giống tốt nhất, ông đã bôn ba khắp nơi khai hoang, trồng trọt suốt tám năm trời.”

“Mẹ tôi luôn trách ông coi vườn nho như báu vật mà quên mất gia đình. Nhưng chỉ có tôi biết, ba tôi làm vậy là vì một câu nói vô tư của tôi hồi nhỏ, tôi từng bảo muốn được ăn nho thoải mái cả đời.”

Bình luận trong livestream bỗng dưng im lặng vài giây.

[Thật cảm động… chỉ vì một câu nói của con trai mà bỏ ra tám năm trồng nho.]

[Bỗng nhiên nhớ đến ba tôi. Hồi nhỏ tôi có bao nhiêu suy nghĩ viển vông, ông ấy luôn mỉm cười đáp lại, còn cùng tôi nghĩ cách thực hiện.]

[Ba tôi cũng vậy… Nhưng ông đã không còn nữa. Hôm tai nạn xe, ông đã ôm chặt mẹ con tôi để bảo vệ.]

[...Không hiểu nên hỏi, có phải ba các bạn đều như vậy không? Vừa nãy tôi thử hỏi ba tôi khi nào sẽ thuê nguyên một vùng biển để tôi được ăn bào ngư thỏa thích. Kết quả, ổng cho tôi hai cái bạt tai.]

[??? Tôi đang chuẩn bị khóc thì đọc bình luận này. Ông kia, anh bồi thường nước mắt cho tôi đi!]

“Mặt Tròn” nhìn bình luận, môi khẽ giật giật, nở một nụ cười vừa gượng gạo vừa cay đắng.

Cộng đồng mạng bây giờ đúng là biết cách phá mood.

Cậu ta an ủi: “Đừng buồn. Ba tôi cũng qua đời khi tôi 11 tuổi. Nhưng chỉ cần chúng ta vẫn nhớ đến họ, họ sẽ mãi mãi ở bên ta.”

Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Cậu ta vội đứng dậy mở cửa, đón cảnh sát vào.

“Cậu là người báo án về một vụ án mạng?”

“Mặt Tròn” bỗng thấy hoảng loạn, đứng ngẩn ra không biết phải làm gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)