“Đại sư, nhưng… tôi mới 18 tuổi! Đợi đến trung niên thì mẹ tôi không kịp nữa rồi…”
[“Phụt! Khụ khụ… xin lỗi, tôi không cố ý cười, nhưng mà… cậu hói đến mức này, tóc hai bên còn bạc trắng, vậy mà bảo mới mười tám?”]
[“Cái đầu này còn bóng hơn cả đầu bố tôi, đi vệ sinh ban đêm chắc chẳng cần bật đèn đâu nhỉ?”]
[“Mọi người có chút đồng cảm nào không vậy? Không nghe thấy cậu ta nói mẹ cậu ta đợi không kịp à? Chắc là mắc bệnh nan y, cần tiền chữa trị.”]
[“Anh em đừng khóc, gửi mã QR đi, tôi chuyển 200 cho.”]
[“Tôi góp 100.”]
[“…”]
Thấy các bình luận ngày càng lệch hướng, Vân Lạc Linh nhanh chóng lên tiếng cắt đứt những suy diễn vô căn cứ.
“Yên tâm đi, mẹ của “Mặt Tròn” rất khỏe mạnh, có thể sống đến 99 tuổi.”
“Mặt Tròn” nấc lên vài tiếng, đôi mắt ướt nhòe: “Đại sư… cô nói thật chứ? Mẹ tôi thật sự có thể sống đến 99 tuổi?”
“Đương nhiên, tôi chưa bao giờ nói dối.”
Vẻ mặt “Mặt Tròn” thay đổi, cầm điện thoại bước vào một căn phòng khác.
Trên giường, một người phụ nữ trung niên gầy yếu nằm đó, gương mặt hóp lại, trán hõm sâu.
Nếu không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng nhẹ, e rằng người ta sẽ tưởng đây là một cái xác khô.
“Đại sư, nếu mẹ tôi có thể sống đến 99 tuổi, vậy tại sao bà mới 45 mà đã như thế này rồi?”
[“Đm! Đây là người thật á? Còn sống sao? Tôi suýt nữa thì bấm gọi cảnh sát rồi đấy.”]
[“Nếu cậu không nói đây là mẹ cậu, tôi thật sự nhìn không ra.”]
[“Một người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, một người thì béo đến mức mắt sắp không mở nổi… Mẹ cậu ấy bị bệnh gì không cần tính cũng biết, rõ ràng là đói quá mà!”]
[“Tới rồi tới rồi, mấy hôm trước toàn diễn cảnh ngoại tình, hôm nay chuyển sang tình mẹ con đây sao?”]
Vân Lạc Linh không để ý đến bình luận, hỏi thẳng: “Cậu đã đưa mẹ đi khám chưa?”
“Mặt Tròn” gật đầu.
“Tất nhiên là có. Nhưng mỗi lần đi bệnh viện, bác sĩ đều nói là suy dinh dưỡng, bảo tôi phải mua đồ bổ cho mẹ ăn.”
“Nhưng dù có tẩm bổ thế nào, mẹ toi vẫn không béo lên được, ngược lại ngày càng gầy yếu.”
“Gần đây bà ấy than mệt, đến xuống giường cũng không nổi nữa.”
Nói đến đây, cậu ta còn nhéo một cái vào mặt mình: “Cô nhìn xem, ngày nào tôi cũng ăn giống mẹ, thậm chí còn ăn ít hơn, mà tôi vẫn béo thế này còn mẹ thì lại không hề tăng cân.”
“Dạo gần đây, tiền trong nhà đã dồn hết để chạy chữa cho mẹ, nhưng bác sĩ vẫn không tìm ra bệnh gì.”
Vân Lạc Linh gật đầu: “Cậu quay camera về phía mẹ cậu đi.”
“Mặt Tròn” làm theo.
Vân Lạc Linh quan sát kỹ khuôn mặt người phụ nữ.
“Mẹ cậu làm nghề trồng nho đúng không?”
“Mặt Tròn” lập tức gật đầu: “Đúng đúng! Nhà tôi có cả một vườn nho trên núi. Hàng năm nho bán rất chạy, vừa ngọt vừa nhiều nước.”
“Nhưng năm nay không biết tại sao, nho không chỉ không ngọt, mà ngay cả vị chua cũng không có. Ăn vào miệng cứ như đang uống nước lọc, nhạt nhẽo vô vị.”
“Các thương lái đặt hàng trước sau khi thử đều trả lại hết, thậm chí còn bắt nhà tôi bồi thường tổn thất.”