Bói Quá Chuẩn, Tôi Bị Cảnh Sát Toàn Mạng Canh Chừng Luân Phiên!

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

Vân Lạc Linh không thích bầu không khí trầm mặc như chết này, nên tùy tiện an ủi một câu: “Không sao đâu, ít nhất ông vẫn còn một đứa con mà.”

[??????]

[“Tôi hỏi thật… đây là an ủi hả?”]

[“Tôi cảm thấy, nếu đây mà gọi là an ủi, thì thôi thà đừng an ủi còn hơn.”]

[“Hu hu hu, lão La sẽ giải thích với con trai thế nào đây? Nếu nhạc phụ nhạc mẫu biết được ông ấy tự tay tống con gái họ vào tù, chẳng phải họ sẽ đau lòng lắm sao?”]

[“Cái bình luận phía trên có vấn đề đấy. Tôi khuyên bạn suy nghĩ lại đi! Bà ta bị bắt là đáng đời! Nếu một kẻ như thế vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó mới thật sự là thảm họa! Vậy những người bị hại kia phải tìm ai đòi công bằng?”]

[“Nói đi nói lại, chẳng phải do vay tiền sao? Không vay thì đâu ra chuyện này? Đến bước đường này cũng là tự làm tự chịu thôi.”]

Vân Lạc Linh cười nhẹ: “Được rồi, cảnh sát tới rồi. Tôi tạm thời đóng livestream, chờ tôi về rồi mở tiếp nhé.”

Thấy cô định rời đi, lão La vội gọi với theo: “Đại sư! Đại sư! Tôi còn chưa trả tiền xem quẻ cho cô!”

Ồ ồ! Phải rồi, suýt nữa quên mất.

Vân Lạc Linh lấy điện thoại ra, mở mã QR thu tiền: “Nào, quét đi.”

Lão La nhanh chóng quét mã: “Rồi, rồi! Xong rồi.”

“Làm gì đấy?!”

Một cảnh sát trẻ nhíu mày, đứng chắn giữa hai người.

“Cả hai, đi theo chúng tôi.”

“Hả?” Vân Lạc Linh ngơ ngác, chỉ vào mình: “Chú cảnh sát ơi, có khi nào các chú nhầm rồi không? Tôi chỉ vào đây ăn bát mì vịt thôi mà.”

Viên cảnh sát từ trên xuống dưới đánh giá cô: “Cô chính là Linh Nguyên đại sư, cái người livestream xem bói đấy à?”

Vân Lạc Linh cười gượng: “À… tôi chỉ nói chuẩn hơn người bình thường một chút thôi, cái đó không phạm pháp mà, đúng không?”

Ánh sáng chói lóa của đèn huỳnh quang rọi thẳng vào mặt Vân Lạc Linh.

Cô chớp mắt vài cái, cảm giác khô rát khó chịu. Hai hàng nước mắt theo gò má lặng lẽ chảy xuống.

“Chú cảnh sát, đèn này chói quá, có thể tắt đi không?”

Cô nhấc đôi tay bị còng trên bàn, tiếng kim loại va vào mặt bàn vang lên lanh lảnh.

“Khụ!” Anh cảnh sát trẻ hắng giọng, ra hiệu cho đồng nghiệp điều chỉnh lại ánh sáng trong phòng thẩm vấn.

“Họ tên.”

“Vân Lạc Linh.”

“Tuổi.”

“20?”

Giọng Vân Lạc Linh hơi chần chừ. Từ khi xuyên qua đây, cô vẫn chưa từng chú ý xem thân thể này bao nhiêu tuổi.

Thậm chí, cô còn chưa từng thấy chứng minh nhân dân của mình.

Ngày nào cũng bận rộn tu luyện để giữ mạng, ai mà rảnh quan tâm mấy thứ này chứ?

Anh cảnh sát gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nghiêm túc vào!”

“Giới tính.”

“……”

Vân Lạc Linh kéo khóe miệng, cúi đầu nhìn chính mình.

Mái tóc dài mềm mại buông xuống vai, thân hình hơi gầy gò, nhưng chỗ cần có thì vẫn có. Không đến mức nhìn không ra giới tính chứ?

Cô ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc hỏi lại:

“Chú cảnh sát, anh nghĩ sao?”

Anh cảnh sát còn chưa kịp trả lời thì một nữ cảnh sát ngoài cửa gọi anh ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)