Bói Quá Chuẩn, Tôi Bị Cảnh Sát Toàn Mạng Canh Chừng Luân Phiên!

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

“Lão La, đây là…?”

Một giọng nữ vang lên.

Lão La vội đứng dậy: “Bà xã, sao bà lại đến đây?”

Người phụ nữ trông nghiêm nghị, quét mắt nhìn quanh cửa tiệm: “Tôi thấy cửa tiệm đóng kín, sợ có chuyện gì nên ghé qua xem. Giờ thấy ông không sao thì tôi yên tâm rồi.”

Lão La cảm động: “Bà xã, vị này là Linh Nguyên đại sư, chính cô ấy vừa mới cứu tôi.”

Người phụ nữ không mấy để tâm.

Nhìn cô gái trẻ như vậy, bảo là đại sư? Lừa đảo thì có!

Bà ta kéo lão La qua một bên, thấp giọng nói: “Ông đừng để bị lừa. Cô ta lấy của ông bao nhiêu tiền rồi? Mau đòi lại đi.”

Lão La gãi đầu: “Còn chưa lấy tiền. Cô ấy nói giải quyết xong vấn đề mới tính phí.”

Người phụ nữ lập tức cảnh giác: “Vấn đề gì?”

Nhân lúc hai vợ chồng họ trò chuyện, Vân Lạc Linh đi vòng quanh cửa tiệm, tìm thấy không ít bùa chú được dán ở nhiều nơi.

Nhưng khác với loại bùa mà cô hay dùng giấy vàng mực đỏ thì những lá bùa này đen kịt, đường nét trên đó là màu đỏ sẫm, thoạt nhìn không khác gì vết máu.

“Cô làm gì vậy!”

Người phụ nữ hoảng hốt giật lại những lá bùa trên tay Vân Lạc Linh, vội vàng dán chúng về chỗ cũ.

Vân Lạc Linh nhìn lão La, giọng điềm nhiên: “Nếu ông không muốn chết, tốt nhất nên đốt hết mấy cái bùa này đi.”

Lão La sững người.

Một bên là người vợ đã cùng ông đồng cam cộng khổ bao năm.

Một bên là vị đại sư vừa cứu mạng mình.

Lão La khó xử, giọng có chút run rẩy: “Đại sư, tôi có thể hỏi… những tấm bùa này có vấn đề gì không? Chúng là bùa bình an vợ tôi đã mua với giá rất đắt, chẳng lẽ… cô ấy bị lừa rồi?”

“Bà ấy không bị lừa.”

Lão La còn chưa kịp thở phào thì đã nghe Vân Lạc Linh nói tiếp: “Lá bùa này là bà ấy cố ý xin về, tà phù.”

“Tà phù như tên gọi, là loại bùa chú do tà đạo vẽ ra, công dụng chính là hại người.”

“Nhẹ thì bị sặc khi uống nước, mắc nghẹn khi ăn cơm, gặp xui xẻo lặt vặt. Nặng thì mất mạng.”

“Lá bùa trên tay vợ chú, dù người vẽ không có tay nghề cao, nhưng số lượng lại nhiều. Lâu dần, oán khí từ những con vật chết trong tiệm sẽ tích tụ lại, chẳng bao lâu nữa chú sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

Lời vừa dứt, mũi lão La bắt đầu chảy máu, tiếp đó là mắt, tai, miệng…

[Trời ơi, mẹ ơi!]

[Cứu với! Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát, Bát Tiên quá hải, Diêm Vương gia, Tôn Ngộ Không mau đến cứu tôi!]

[Giả thôi! Toàn diễn kịch cả mà sợ gì? (đã quỳ)]

[Chảy máu bảy khiếu là do áp suất nội sọ tăng quá cao. Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, ai biết địa chỉ thì nhắn tin riêng cho tôi với!]

[Thật hay giả đây… Thần kỳ quá… Đây chính là sức mạnh của huyền học sao?]

Vân Lạc Linh bấm tay tính toán, sắc mặt đanh lại: “Không ổn! Oán khí đã kết thành hình, hôm nay chính là ngày lão La chết bất đắc kỳ tử!”

Chàng trai trẻ hoảng loạn: “Đại sư! Xin hãy cứu ông ấy!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)