Trong sân, lão La đang bị một bầy vịt rượt đuổi.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đám vịt này không hề chạy loạn một cách vô định, mà có phối hợp chặt chẽ.
Hai con kẹp chặt hai bên, chặn đường rút lui của lão La. Một con khác thì rình rập thời cơ, ép lão phải đổi hướng bỏ chạy.
Cạch!
Lão La loạng choạng một cái, bị đám vịt dồn vào lồng, cửa còn tự động đóng sập lại.
“Cạp—— Cạp cạp——”
“Cạp cạp cạp cạp cạp cạp cạp cạp cạp!”
[Tôi vừa tỉnh ngủ mà đã thấy cảnh vịt cười?]
[Chuyện gì đây? Đám vịt này thông minh cỡ này à? Cái cửa lồng đó vừa nãy... tự khóa lại luôn sao?]
[Một cuộc phục kích có tổ chức, có kế hoạch, có quy mô! Mà thủ phạm... là một đám vịt?]
[Mẹ tôi hỏi sao tôi lại quỳ xuống xem livestream. Tôi đáp: Vì đầu óc tôi còn không bằng vịt.]
[Hỏi ngu xíu, đám vịt này cũng là diễn viên do streamer thuê về à?]
Vân Lạc Linh nhún vai ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ: “Không nha, tôi còn chẳng biết chúng là ai.”
Lời vừa dứt, trong bầy đột nhiên có một con ngỗng trắng bật nhảy lên, lướt qua không trung vẽ thành một đường cong lấp lánh.
Nó cực kỳ nhân tính hóa mà ôm chặt lấy chân Vân Lạc Linh, vừa kêu quang quác vừa dùng cánh đập liên tục vào người cô, trông chẳng khác gì một kẻ thất tình đang khóc lóc đánh đập gã tra nam trước mặt.
Vân Lạc Linh nhấc chân, đá bay nó ra xa.
Lúc này, chàng trai trẻ đã giải cứu lão La khỏi lồng, nhưng cả hai nhanh chóng phát hiện bản thân bị bầy vịt bao vây chặt chẽ. Những cặp mắt nhỏ sáng rực trong đêm nhìn chằm chằm khiến sống lưng họ lạnh toát.
Anh chàng nuốt khan, chột dạ nhét cây chổi vào tay lão La, nói nhỏ: “Lão La, lát nữa tôi chạy về bên trái thu hút sự chú ý, ông nhân cơ hội này lao ra ngoài ngay.”
Lão La sững sờ, trán túa mồ hôi hột.
“Đứng yên!”
Giọng Vân Lạc Linh vang lên, chặn đứng hành động của hai người.
Lũ vịt đang tràn ngập oán khí, chúng đã kéo lão La vào một vòng lặp ác mộng.
Cô nhẹ nhàng giơ tay, một tia sáng vàng bắn thẳng vào giữa trán lão La.
Bầy vịt lập tức trở nên hoảng loạn, như thể vừa mất đi mục tiêu.
Dưới sự hướng dẫn của Vân Lạc Linh, tất cả bọn chúng đều bị nhốt lại vào lồng. Chàng trai trẻ cũng nhân cơ hội kéo lão La về cửa tiệm.
Lão La ngồi bệt xuống ghế, mặt vẫn còn tái mét, tim đập thình thịch.
“Tôi… tôi vừa rồi là sao thế? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Trí nhớ của ông ta hỗn loạn, chỉ nhớ được mình bước ra sân sau, rồi giây tiếp theo đã thấy bản thân ngồi đây.
Chân cũng mềm nhũn ra.
Hình ảnh những con vịt khổng lồ đầy đáng sợ vẫn còn ám ảnh trong đầu.
Vân Lạc Linh thản nhiên ngồi xuống: “Ông vừa bị kéo vào một cái bẫy ác mộng do bầy vịt tạo ra. Tôi tạm thời khống chế được chúng rồi.”
“Nếu không muốn sau này trở thành người mất trí, tốt nhất đừng cố nhớ lại những gì vừa xảy ra.”
Lão La run rẩy: “Tạm thời khống chế? Vậy sau này…”