“Quác—quác quác quác—”
Vừa dứt lời, một con ngỗng trắng toát từ sân sau lao ra, nhắm thẳng vào chỗ của Vân Lạc Linh.
“Cẩn thận đấy, nhóc con! Con ngỗng này mổ đau lắm đấy!”
Lão La lập tức đứng chắn trước mặt cô, nhanh tay túm lấy cổ dài của con ngỗng, kéo nó trở lại sân sau.
Vân Lạc Linh hơi nheo mắt, hỏi: “Con ngỗng này được mang tới từ khi nào?”
Lão La đáp: “Tối qua, lúc nhà cung cấp giao hàng, tôi thấy trên xe của hắn có con ngỗng này nên bỏ tiền ra mua. Định hôm nay hầm nồi súp cho con trai bồi bổ.”
Vân Lạc Linh gật đầu: “Vậy thì mau làm thịt nó đi.”
Lão La thoáng ngẩn người: “Chẳng lẽ những chuyện kỳ lạ xảy ra trong nhà tôi đều do con ngỗng này gây ra? Nhưng mà trước khi nó tới, nhà tôi cũng đã chẳng yên ổn rồi mà!”
Vốn dĩ còn nửa tin nửa ngờ, giờ đây lão La lại nhíu mày.
Hừm, đúng là con nhóc bịp bợm, may mà chưa đưa tiền trước.
Vân Lạc Linh bình tĩnh hỏi: “Sáng nay lúc chú mở cửa tiệm, trong tiệm có chuyện gì bất thường không?”
Lão La suy nghĩ rồi đáp: “Không hề, mà như vậy chẳng phải rất tốt sao? Sáng nay tôi đến sớm hơn một tiếng, tiệm vô cùng sạch sẽ, chắc chắn là nhờ con ngỗng này.”
“Quê tôi có một câu nói, ngỗng là tổ tiên của vịt, có thể quản lý bầy vịt, là thiên bẩm lãnh đạo.”
“Nếu vịt không nghe lời, chỉ cần nhốt chung với ngỗng là xong.”
“Không ngờ cách này lại có tác dụng thật, vẫn là lời dạy của người xưa đáng tin.”
Chàng trai trẻ đứng bên cạnh gật đầu phụ họa: “Tôi cũng từng nghe nói thế. Có khi nào cô nhầm lẫn không? Hay là kiểm tra lại thử xem?”
[Tôi đã bảo cô streamer này là lừa đảo rồi mà! Chẳng có tật gì, tuổi còn nhỏ vậy mà cứ muốn giết con ngỗng đang giúp đỡ ông chủ.]
[Lắc đầu, không hiểu nổi. Tôi vào xem vì được đề xuất trên trang chủ, kết quả chỉ có thế này thôi à?]
[Huyền học thì cũng thú vị đấy, nhưng tôi đề nghị cô gái này nên chuyển qua livestream khoe nhan sắc thì hơn.]
Làn sóng người hâm mộ của Caesar cũng bắt đầu dao động.
[Nhưng mà, vậy buổi livestream hôm qua là thuê diễn viên sao? Nếu vậy thì chuyện của Caesar cũng là do cô ta điều tra trước?]
Nhìn thấy làn sóng nghi ngờ trên màn hình, Vân Lạc Linh chỉ khẽ cười bí ẩn: “Vậy làm phiền ông chủ bắt giúp tôi một con vịt, tôi mang về nấu canh.”
Lão La và chàng trai trẻ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy nghi hoặc.
Nhưng Vân Lạc Linh dù sao cũng là khách, cô có giúp được hay không thì chuyện buôn bán vẫn phải tiếp tục.
Lão La đứng dậy, đi về phía sân sau: “Chờ chút, tôi đi bắt một con cho cô.”
Vừa mở cửa sân sau, một luồng khí lạnh bất ngờ ập tới, khiến ông rùng mình. Trong lồng, tất cả lũ vịt đều trừng mắt nhìn ông chằm chằm, trông vô cùng kỳ dị.
Chỉ đến khi nhìn thấy con ngỗng trắng đang ung dung nằm trên mặt đất, ông mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có con ngỗng ở đây, lũ vịt không dám quậy đâu!
Ông tự nhủ để lấy dũng khí.
Thế nhưng, khi đưa tay mở lồng, ông sững lại, không có khóa?
Chắc là do mình quên khóa thôi.
Nghĩ vậy, ông thò tay vào.
“A a a—!”
“Quác quác quác! Quác quác—!”
“Quác quác—quác—!”
Tiếng hét thảm thiết hòa lẫn với tiếng vịt kêu inh ỏi.
Chàng trai trẻ giật mình bật dậy: “Lão La!”
Vừa xoa xoa đôi tai hơi tê dại, Vân Lạc Linh vừa bước về phía sân sau.