Vân Lạc Linh lắc đầu: “Thằng bé chỉ là trẻ con, mà chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của nó.”
“Hồi đó có một lần, có người hỏi Nhị Cẩu sau này muốn làm gì, nó bảo muốn làm nhà khoa học. Kết quả, có người trêu nó rằng chỉ khi nào mộ tổ nhà nó bốc khói xanh, nó mới có thể làm nhà khoa học.”
Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại để bụng, huống hồ trẻ con lại thích suy diễn lung tung.
Sắc mặt ba Đoạn thay đổi liên tục: “Nhưng... nhưng nó cũng nên đi thử với mộ tổ nhà nó chứ! Tại sao lại là nhà tôi?”
“Vì mộ tổ nhà nó quá xa, nên nó muốn thử nghiệm trước với mộ nhà các người.”
Lời vừa dứt, trên đỉnh núi bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, đá vụn lả tả rơi xuống.
Ba Đoạn còn chưa kịp mở miệng bảo mọi người tránh né, đã thấy đám đá vụn đó đều tự động tránh xa bọn họ.
Mà vị trí xảy ra vụ nổ... chính là phần mộ tổ của nhà hàng xóm.
“Nhóc con! Mày dám cho nổ mộ cụ cố của mày, còn muốn tạo phản nữa hả?!”
“Nói! Mộ tổ nhà họ Đoạn bốc khói cũng là do mày đúng không? Để xem hôm nay tao có đánh chết mày không!”
“Hu hu hu— Ba ơi, con sai rồi, hu hu hu—”
“Chồng à, nó vẫn còn là trẻ con, anh đánh nó hỏng rồi, sau này ai nuôi chúng ta?”
“Phì! Còn dưỡng già cái gì! Bây giờ tôi chỉ hận không đẻ nó ra nữa kìa! Cả ngày chỉ biết gây chuyện, sớm muộn gì cũng làm tôi tức chết!”
“Nhà họ Đoạn cũng đã tìm đến tận cửa rồi! Hôm nay mà không đánh rụng một lớp da, tôi sau này còn mặt mũi nào ra ngoài gặp ai!”
Bốp! “A!” Bốp! “A!”
“Ba ơi, con sai rồi! Hu hu hu, Con không dám nữa đâu!”
Làng quê gần nhau, tiếng cha mẹ nhà hàng xóm đánh con vang lên rõ mồn một.
Đoạn Đột có chút không đành lòng: “Ba, hay là con sang khuyên một câu đi?”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, đánh thế này sợ là xảy ra chuyện mất.
Ba Đoạn thở dài, vẫy tay: “Đi đi.”
Vừa dứt lời, cụ Đoạn đã từ trong tường xuyên ra, lạnh nhạt nói: “Không cần, bọn họ căn bản không đánh đứa nhỏ đâu.”
Đoạn Đột ngẩn ra: “Kêu thảm thiết như vậy, sao có thể không đánh?”
“Ông nội, dù sao nó cũng chỉ là trẻ con, ông rộng lượng tha cho nó đi.”
Cụ Đoạn trừng mắt: “Thằng nhãi thối, nói bậy cái gì đấy! Ông nội mày là loại người nhỏ mọn thế sao?”
Sắc mặt Đoạn Đột có chút vi diệu, khẽ nâng mắt liếc nhìn ông cụ Đoạn, biểu cảm rõ ràng viết: Ông không phải à?
Cụ Đoạn tức đến muốn đập đầu cháu nội.
“Ông đã đi xem rồi, bọn họ chỉ đang diễn kịch thôi. Ba nó đánh cái bao cát chứ có phải đánh nó đâu.”
Ba Đoạn dở khóc dở cười.
Cái quái gì thế này?
Mẹ Đoạn tức giận đập bàn: “Nhà họ Trần làm sao có thể làm chuyện như vậy? Con hư tại mẹ, nuôi chiều nó lớn lên như vậy, hôm nay dám nổ mộ, ngày mai còn dám nổ người!”
“Không được, tôi phải sang đó!”
“Thôi đi, bà đừng qua nữa.” Ba Đoạn giữ mẹ Đoạn lại, “Thằng bé cũng là đứa nhỏ bà nhìn nó lớn lên. Nó tuy nghịch ngợm nhưng vẫn là đứa trẻ ngoan.”
“Hơn nữa, nó cũng chỉ thắp vài nén hương cho cụ cố thôi, cũng đâu có gì to tát. Ít ra còn hơn việc cho nổ cả mộ phần.”