Mẹ Đoạn Đột vì mải lo dỗ dành cụ ông nên không để ý đến biểu cảm khác thường của Trương đạo trưởng.
Lúc này, Vân Lạc Linh bỗng cảm thấy có thứ gì đó chắn mất ánh trăng phía trên đầu mình.
Cô mở mắt ra, liền trông thấy khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Trương đạo trưởng.
“Đại sư, tiểu đạo sĩ có mắt không tròng, mong ngài rộng lượng bỏ qua, xin hãy thả quỷ bộc* của tôi ra. Tôi đảm bảo sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy rầy ngài làm việc.”
(*Quỷ bộc: hồn ma bị điều khiển để phục vụ người sống.)
Trương đạo trưởng có chút bản lĩnh, nhưng chỉ giới hạn ở một chút đó thôi. Trước mặt Vân Lạc Linh thì chẳng đáng nhắc đến.
Chỉ riêng chuyện gọi hồn lúc nãy cũng đủ thấy, trận pháp của ông ta hoàn toàn dựa vào sự hợp tác của ma quỷ. Nếu linh hồn không tự nguyện, ông ta chẳng làm gì được, càng không thể khiến quỷ tự do trò chuyện với người sống như vậy.
“Đại sư, trong thẻ này là chút lòng thành của tôi, mong ngài nhận lấy.”
Vân Lạc Linh liếc nhìn chiếc thẻ trên tay Trương đạo trưởng, thẻ lập tức biến mất.
Không gian trữ vật?!
Trương đạo trưởng sững sờ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Ông ta đụng phải kẻ mạnh thật rồi!
Vân Lạc Linh khẽ vuốt chuỗi tràng hạt trên cổ tay, giọng thản nhiên: “Không phải tôi không thả, mà là quỷ bộc của ông nói… hắn không muốn đi.”
Trương đạo trưởng hoảng hốt: “Đại sư, chỉ cần ngài thả hắn ra, tôi tự có cách xử lý.”
Vân Lạc Linh khẽ búng tay, một cái bóng mờ chợt xuất hiện, đáp xuống ngay trên đầu Trương đạo trưởng.
Nam quỷ cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên cổ Trương đạo trưởng, tay còn túm chặt tóc ông ta.
“Ai da! Sao cô lại thả tôi ra? Tôi không muốn đi theo hắn đâu!”
Trương đạo trưởng đỏ bừng cả mặt: “Không đến lượt ngươi quyết định!”
Nói xong, ông ta rút từ trong ngực ra một lá bùa, dán thẳng lên trán nam quỷ. Chỉ trong nháy mắt, nam quỷ bị bắn văng ra xa.
“Đứng lại!”
Trương đạo trưởng đuổi theo vài bước, rồi lại quay lại, chắp tay vái Vân Lạc Linh: “Đa tạ đại sư, đại sư, bần đạo xin cáo từ trước.”
Vân Lạc Linh khẽ gật đầu.
Sau khi Trương đạo trưởng rời đi, ba Đoạn dẫn theo người nhà tiến lên.
“Linh Nguyên đại sư, là tôi có mắt không tròng, nhận nhầm trân châu thành sỏi đá, mong cô lượng thứ.”
Cụ Đoạn vừa ra tay, cả nhà họ Đoạn không ai dám hó hé. Trong đó, sắc mặt của ba Đoạn rõ ràng bị bao phủ bởi một lớp khí đen, nhìn là biết bị đánh nhiều nhất.
“Nhóc con, ông già này đã dạy dỗ đám con cháu bất hiếu một trận rồi, cô cứ yên tâm. Tiền thù lao cho cô nhất định không kém hơn tên đạo sĩ chết tiệt kia!”
Vân Lạc Linh: “Vậy thì tôi đa tạ ông cụ Đoạn.”
Ba Đoạn lên tiếng: “Đại sư, tôi còn một thắc mắc.”
“Cha tôi nói chuyện mộ tổ bốc khói không liên quan đến ông ấy, rốt cuộc là thế nào?”
Vân Lạc Linh đứng dậy, nhặt một chân hương còn sót lại bên cạnh bia mộ: “Mộ bốc khói là do có người cắm hương xuống lòng đất.”
“Ông còn nhớ, mỗi lần đi báo tin cho ông về chuyện này là ai không?”
Ba Đoạn nhíu mày: “Ý cô là thằng Nhị Cẩu nhà hàng xóm?”
“Chả trách! Chả trách nó lần nào cũng kịp thời đến báo tin. Hóa ra chính nó là thủ phạm!”