Còn chưa nói hết câu, Vân Lạc Linh đã đưa cho hắn một lá bùa. “Chỉ cần em gái anh mang theo lá bùa này, đào hoa xấu tự khắc sẽ biến mất.”
“Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Vân Lạc Linh giơ năm ngón tay lên.
“À à! Tôi hiểu rồi!” Đoạn Đột lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản.
Vân Lạc Linh gật đầu hài lòng, sau đó căn dặn thêm: “Nhớ để ý cảm xúc của em gái anh nhiều hơn.”
Về phòng, nữ quỷ tóc dài Long Thi Nhiên trôi ra từ bức tường.
“Cô đúng là gian xảo thật, lá bùa năm trăm mà bán đến năm nghìn.”
“Ê, tôi đâu có nói giá bao nhiêu, đều tùy tâm cả. Anh ta thành tâm như vậy, chuyện phần mộ tổ tiên tôi đương nhiên sẽ để tâm hơn. Đó là sự trao đổi công bằng.”
Long Thi Nhiên khẽ hừ một tiếng, rồi chui vào chuỗi hạt đàn hương trên cổ tay Vân Lạc Linh để nghỉ ngơi.
Chuỗi hạt đàn hương của Vân Lạc Linh có tổng cộng 24 viên, mỗi viên đều có không gian rộng mười mét vuông. Ngoại trừ viên mà nữ quỷ đang ở, những viên còn lại đều chất đầy đồ ăn vặt.
Vân Lạc Linh lấy ra một phần tôm hùm cay đã được đóng gói sẵn, lại lấy thêm vài lon bia.
Sau khi thưởng thức một bữa trà chiều ngon lành, cô mới quay về giường ngồi thiền.
Cộc cộc!
“Đại sư, đại sư! Phần mộ tổ tiên nhà chúng tôi lại bốc khói rồi! Bố mẹ tôi đã dẫn người đến đó!”
Vân Lạc Linh đứng dậy ra ngoài. “Đi thôi, chúng ta cũng qua xem.”
----
“Trương đạo trưởng, thế nào rồi? Có phải tổ tiên nhà họ Đoạn hiển linh không? Nếu họ cần gì, tôi lập tức chuẩn bị ngay!” Cha Đoạn lo lắng nhìn Trương đạo trưởng làm phép.
Trương đạo trưởng rắc nốt phần nước trong tay, đi quanh bia mộ vài vòng. “Phong thủy nhà các ông rất tốt.”
“Phần mộ tổ tiên bốc khói là do tổ tiên nhà họ Đoạn đang phù hộ các người. Nếu có điều kiện, nên đốt thêm ít vàng mã, có tiền thì mọi việc sẽ hanh thông hơn.”
“Đúng đúng đúng, Trương đạo trưởng nói rất đúng.”
Phụt—
Một tiếng cười khẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Vân Lạc Linh vội xua tay: “Xin lỗi, tôi nhịn không được.”
Hiển linh cái gì chứ, tổ tiên nhà họ Đoạn đã sớm đầu thai rồi, giờ ở đây chỉ còn lại ông nội của Đoạn Đột. Ông cụ đang giận dữ đấm đá Cha Đoạn, yêu cầu ông ta mua bóng đèn màu sắc sặc sỡ đốt cho mình.
Trương đạo trưởng liếc xéo: “Tiểu đạo hữu có ý kiến khác sao?”
Vân Lạc Linh ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy phần mộ tổ tiên nhà họ Đoạn bốc khói là vì ông cụ thích nhảy disco. Chỉ cần xây mộ dày hơn một chút, vấn đề sẽ được giải quyết.”
“Hoang đường!” Trương đạo trưởng quát. “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, chớ có nói nhảm!”
Một bóng đen bất chợt trôi đến, Vân Lạc Linh khẽ lật tay liền thu vào trong túi áo.
Sắc mặt Trương đạo trưởng lập tức biến đổi. Ông ta bước nhanh về phía Vân Lạc Linh, Cha Đoạn tưởng rằng ông ta định rời đi, vội vàng tiến lên chặn lại.
“Trương đạo trưởng, đừng giận, tôi sẽ bảo thằng con tôi xin lỗi ngài ngay!”
“Đoạn Đột! Còn không mau qua đây xin lỗi Trương đạo trưởng, xin lỗi xong thì lập tức dẫn bạn của con rời khỏi đây!”
“Aaa!” Cha Đoạn ôm đầu, hét lên một tiếng đau đớn.
Ông nội Đoạn nghi hoặc nhìn xuống tay mình.