Bói Quá Chuẩn, Tôi Bị Cảnh Sát Toàn Mạng Canh Chừng Luân Phiên!

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Đêm khuya, ở vùng ngoại ô.

Một tia sét khổng lồ to đến hai mét, giáng thẳng xuống đạo quán Thanh Thủy trên đỉnh núi.

Trên bầu trời hiện lên hai chữ to tướng: Thiếu đức.

Lúc này Vân Lạc Linh từ trong đống đổ nát bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt quét qua những sư huynh đệ đang đứng ngoài cửa, mặt ai nấy đều hoảng sợ.

“Có chuyện gì?”

“Sư, sư muội… Sư phụ đang đợi muội ở hậu sơn.”

Ánh mắt Vân Lạc Linh lướt qua từng người một, sau đó nhấc chân bước ra khỏi đạo quán.

Cô đã đến thế giới này được ba năm rồi.

Đây là một quyển tiểu thuyết đô thị tu tiên, chỉ có phi thăng mới có thể phá vỡ sự giam cầm của thế giới, xé rách không gian để quay về thế giới của mình.

Thiên phú của cô rất tốt, nhưng mỗi lần phi thăng đều cảm thấy bị ngăn cản.

Trông thì có vẻ như chỉ cần đâm thủng một lớp giấy cửa sổ, nhưng lớp giấy đó lại được làm bằng bê tông cốt thép.

Vừa đặt chân vào rừng cây nhỏ, cảm giác quen thuộc liền ập đến.

Đầu óc Vân Lạc Linh choáng váng, rồi ngã gục xuống đất.

“Tỷ ấy ngất rồi sao?”

Một sư đệ trốn sau gốc cây, mặt lộ rõ vẻ phấn khích.

Sư huynh khác thì nhíu mày: “Không chắc, cứ chờ thêm đã. Sư muội trời sinh gian xảo, rất có thể đang lừa chúng ta…!!”

Lời còn chưa dứt, sư đệ đã nhào tới đá vào người Vân Lạc Linh hai cái.

“Sư tỷ, sư tỷ, sao tỷ lại ngủ ở đây? Mau tỉnh lại đi.”

Thấy Vân Lạc Linh không có phản ứng, sư đệ lập tức nhảy cẫng lên vui sướng.

“Sư huynh, nhanh lên! Tỷ ấy ngất thật rồi, lỡ mất cơ hội này thì chẳng còn lần nào nữa đâu! Mau ra tay thôi!”

Nói xong, sư đệ còn kéo kéo lưng quần, xoa tay hăm hở.

Sư huynh chắp tay trước ngực, nói: “Sư muội, đây đều là ý của sư phụ, oan có đầu, nợ có chủ, nếu có bất mãn thì cứ đi tìm người.”

Nói rồi, hắn vung vẩy cái bao tải màu hồng trong tay.

Hai người lén lút vác hành lý xuống núi, sau đó vứt Vân Lạc Linh trên một chiếc ghế dài trong công viên nào đó.

Đây không phải lần đầu cô bị quăng xuống núi.

Sau khi tỉnh lại, cô chui ra khỏi bao tải với vẻ mặt vô cảm, sau đó cầm lấy tờ hai mươi tệ mà đám sư huynh đệ góp tiền lại, rồi đi ăn một bữa sáng “xa xỉ”.

Lần nào cũng bỏ thuốc mê vào món thịt xào cay, đúng là chẳng có chút sáng tạo nào. Không thể đổi món khác được à? Đến nỗi cô cũng chẳng còn nhớ hương vị nguyên bản của món này nữa!

Vân Lạc Linh mở cửa căn hộ tám mươi mét vuông của mình, một cái đầu quỷ lộn ngược xuống từ trần nhà, cái lưỡi thè dài tận đất.

“Chào mừng về nhà, chủ nhân nửa sống nửa chết của tôi.”

Vân Lạc Linh lộ vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi thấy cô muốn ra ngoài phơi nắng, bổ sung canxi thì có.”

Nữ quỷ tóc dài cười gượng: “Không, không có đâu! Chủ nhân nhìn xem, đây là món quà đặc biệt tôi chuẩn bị cho cô này.”

“Ta-da! Đếm ngược đến lúc chết: Cô còn lại 13 giờ 24 phút 59 giây.”

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️