Yến Thu Uyển đứng bên cạnh hô hào một tiếng, lùi lại hai bước, nhìn làn váy dính đầy nước trà màu nâu nhạt của mình, tức giận trừng mắt nhìn Chu Lan Nghi, có vẻ rất không vui, nhưng nàng ta vẫn nhẫn nhịn quay người đi.
Cái quay người này vừa vặn nhìn thấy Yến Thu Xu, nàng ta theo bản năng lộ ra một nụ cười: “Hương Quân về rồi, ta còn tưởng lần này đến không gặp được Hương Quân ấy chứ, không ngờ bây giờ lại được gặp rồi.”
Ánh mắt Yến Thu Xu đảo qua mọi người, Chu Lan Nghi cười lạnh với nàng, một thiếu niên với dáng vẻ gầy yếu giống thư sinh bên cạnh nàng ta cũng nhìn qua, nở một nụ cười nhạt, bên cạnh hắn là Chu Trạch Cảnh và Yến Thu Uyển. Hai nam hai nữ, khó trách sao lại có nhiều dấu xe ngựa đến như vậy.
Nàng lại nhìn về phía Triệu Thục Hồng, sắc mặt nàng ấy cực kỳ không tốt, tỏ vẻ cười miễn cưỡng, vốn đang định lên tinh thần rồi nói vài câu tốt đẹp với Chu Lan Nghi, nhưng vừa thấy Yến Thu Xu thì lập tức cười khổ.
“Bái kiến Thế Tử, Thế Tử Phi, Quận chúa.” Yến Thu Xu hành lễ nhưng mặt lại không cảm xúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây