Nhưng lời này cũng rất khó giải thích, nàng lại không muốn tỏ ra yếu thế nên buột miệng nói: “Vẫn rất tốt đấy chứ, ít nhất ta cũng đã gặp được tướng quân.”
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo lanh lảnh, không lạnh lùng cách xa ngàn dặm như Nhị tẩu của chàng, giống như những hạt ngọc va chạm vào nhau, nghe vào tai, bất giác sẽ cảm thấy lỗ tai như run lên, liền sau đó tay của thiếu niên cũng run lên theo, rèm cửa đang mở ra cũng vì thế mà rơi xuống.
Chu Chiêu Hoành vừa hay đang lên xe ngựa liền trực tiếp bị tấm màn che mất khuôn mặt, thân thể nghiêng ngả một hồi.
Yến Thu Xu vội vàng đỡ lấy cậu: “Cẩn thận.”
Tiêu Hoài Đình ho nhẹ một tiếng, vội vàng đi tới kéo lại rèm cửa, âm thanh cũng đã nhu hòa rất nhiều: “Lên đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây