Lúc này Tiêu Hoài Đình cũng hoàn toàn tiến lại gần, nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt, lúc chắp tay vái chào, chàng mới chú ý đến trang điểm của nữ nhân trước mặt mình khác với trong trí nhớ, nhất là khi chàng bắt gặp đôi mắt hếch lên rõ ràng, tim chàng đập loạn nhịp, miệng đều lắp bắp: “À, Yến cô nương.”
Yến Thu Xu hơi mỉm cười: “Xin chào, Tiêu tướng quân.”
Thanh niên khẽ gật đầu, ánh mắt từ nữ nhân trước mặt dời đến ba đứa nhỏ, ho nhẹ một tiếng: “Bình Ngộ, Uyển nhi, Đông Đông, các ngươi cả ngày đều ở chỗ này ăn uống sao?”
Uyển Nhi ngoan ngoãn cười: “Đúng ạ!”
Trầm Bình Ngộ xấu hổ nói: “Vâng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây