Lúc này, tiểu tùy tùng vẫn luôn đi theo hắn nhỏ giọng nói: “Điện hạ, hắn sẽ cho chúng ta sao?”
“Ta không biết!” Chu Chiêu Cần hừ một tiếng, đang định nói không có hứng thú, đột nhiên một bóng người đi tới, hắn theo bản năng nuốt xuống lời nói, ngẩn người quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy Tiêu Bình Châu ở bên cạnh, cầm hai cái túi giấy trắng: “Của ngươi đây. Mỗi người một cái.”
Hắn vốn tưởng Đông Đông và mình có khúc mắc như vậy thì mình không thể thưởng thức thứ bánh ấy nhưng đột nhiên lại nhận được ngoài mong đợi khiến Chu Chiêu Cần giật mình sững người tại chỗ. Sau khi hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở thì người trước mặt vẫn chưa rời đi.
Chu Chiêu Cần do dự một lúc rồi theo bản năng ôm chặt túi giấy trong tay, lòng thầm nghĩ người này có muốn rời đi không đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây