Vương Ngọc Thanh nghĩ anh ta nên hỏi Trần Nga, cho nên nói: “Cô ấy tên là Trần Nga.”
Vương Thạch lẩm nhẩm cái tên “Trần Nga”, sau đó cười cười quay người đi, anh ta suýt nữa quên mất người lãnh đạo vẫn còn ở đội sản xuất.
Vương Ngọc Thanh một mình ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, cô thở dài, nếu bà Kỷ có mệnh hệ gì, cô sẽ tự trách mình đến chết.
Khoảng một tiếng sau.
Viện trưởng đi ra khỏi phòng cấp cứu, ông ấy nói: “Đồng chí, cô rất giỏi, biết dùng nước ấm để bệnh nhân nôn trước, nếu không, với quãng đường xa như vậy, người nhà cô đã mất mạng rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây