Sử Phượng nghiến răng, nhưng đành cười đồng ý: “Tôi sẽ về lấy ngay.”
Nói xong, bà ta bổ sung thêm một câu: “Tôi thực sự thương bà Kỷ, tuổi đã cao như vậy rồi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải tiết kiệm lương thực, nếu như trong nhà ít người ăn hơn, hoặc có thêm người làm việc, thì cũng không đến nỗi như vậy.”
Vương Ngọc Thanh nói với bóng lưng của bà ta: “Vâng, vâng, vâng, tôi cũng thấy bà thực sự thương bà tôi, tôi nghĩ chắc bà sẽ không lấy chút bột ngô, cám gì đó cho bà tôi ăn đâu.”
Sử Phượng: “...”
Sau khi bà ta đi, Kỷ Tiểu Minh chạy ra khỏi nhà, vừa khóc bừa nói: “Mẹ, con đã lục tung lên rồi, nhà mình không có tiền, lần trước ba đi hỏi cưới thì đã lấy hết tiền trong nhà rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây