Vương Ngọc Thanh nếm thử một quả, chua chua ngọt ngọt, vị cũng không tệ, cô mới lần đầu tiên ăn táo rừng, sau đó chia một nửa lớn cho Kỷ Mai Mai.
Kỷ Tiểu Minh liếc mắt ra hiệu, Kỷ Mai Mai vội lắc đầu: “Mẹ, Mai Mai không ăn, mẹ ăn đi.”
Vương Ngọc Thanh vừa hạnh phúc vừa bất lực, cô nói: “Đồ ngon thì cả nhà cùng ăn, biết chưa?”
Mấy đứa trẻ bình thường không có đồ ăn vặt, đối với chúng, táo rừng là món rất ngon.
Buổi tối ăn cơm xong, Kỷ Đại Minh ngượng ngùng lấy giấy khen ra đưa cho Vương Ngọc Thanh xem, Vương Ngọc Thanh khen ngợi: “Đại Minh, con giỏi quá, thật lợi hại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây