Lời này tuy có hơi lệch lý, nhưng bà Kỷ nghe xong lại thấy có lý, thật ra thì, người lợi hại hung dữ quả thực có rất nhiều chỗ tốt.
Bà không nghĩ nhiều nữa, cười nói: “Ngọc Thanh, con đúng là bảo bối của nhà họ Kỷ chúng ta.”
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, bà cũng thẳng lưng hơn một chút, vui đến nỗi không khép miệng được, đứa cháu dâu này thật tốt, vừa biết nói vừa biết đánh lại còn chăm chỉ.
Vương Ngọc Thanh vừa định đi ngủ, đột nhiên có người xông vào, suýt nữa thì không kịp phanh mà đâm vào người cô, cô ngẩng đầu nhìn, người này chính là Kỷ Học Ninh.
Kỷ Học Ninh thở hổn hển, ánh mắt căng thẳng, khi nhìn thấy Vương Ngọc Thanh, bà Kỷ, Kỷ Tiểu Minh, Kỷ Mai Mai bình an vô sự ngồi trên ghế, trên mặt còn nở nụ cười, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây