Cô đang thầm đếm xem ai có thù oán với mình, thì Hà Quang Lượng đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Vương Ngọc Thanh hơi nhíu mày: “Chủ nhiệm, ánh mắt của ông có ý gì?”
Hà Quang Lượng tức giận: “Cô tự hiểu trong lòng.”
Vương Ngọc Thanh cũng không phải dạng dễ chọc, ngay lập tức nổi nóng: “Tôi hiểu cái nỗi gì, tôi bán ốc của mình, tự nhiên cậu ta chạy vào ăn trộm ốc, giờ bị ngộ độc chết rồi, tôi còn đang bàng hoàng, vô duyên vô cớ gánh một họa lớn, tôi còn ấm ức đây, tôi hiểu cái gì?”
Hà Quang Lượng hừ lạnh: “Ốc g có thuốc diệt chuột, chuyện này có thể không liên quan đến cô sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây