Bà Kỷ khó xử: “Không phải như con nói đơn giản như vậy, bà biết con đáng thương, biết con không còn cách nào khác, nhưng mà chuyện này Ngọc Thanh có suy nghĩ riêng của con bé, bà chỉ là một bà già, bà không hiểu gì cả.”
Miêu Anh giọng the thé khàn khàn: “Bà là bà của cô ấy, bà là trưởng bối, bà nói cô ấy sao dám không nghe? Hơn nữa, bà có thể bảo Kỷ Học Ninh khuyên cô ấy mà.”
“Ai mà không nghe lời đàn ông chứ?”
Cô ta đột nhiên vén hết vết thương trên người ra cho bà Kỷ xem, khuôn mặt khô héo đầy nước mắt: “Bà xem, chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, đều là do bọn họ đánh, nếu con không vào đội lương thực, con sẽ bị đánh chết mất...”
“Bà Kỷ, bà nỡ nhìn con bị đánh chết sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây