Tôn Quế Chi kéo dài giọng điệu: “Đúng vậy, thế nào, bây giờ cô đến đây là có ý gì? Giúp cô ta chống lưng à? Chúng tôi không sợ cô đâu... Nếu cô thấy con gà mái không đẻ trứng này sống không tốt, thì cô cứ cứu tế cô ta nhiều vào.”
Ánh mắt bà ta liếc sang mấy túi to túi nhỏ bên cạnh Vương Ngọc Thanh, hận không thể nhìn xuyên vào trong xem có thứ gì tốt: “Tôi nghe nói dạo này cô làm đội trưởng đội lương thực phụ, bán thứ gì mà ốc xào, nghe nói kiếm được bộn tiền, nhìn cô cũng có vẻ quan tâm đến cô ta, hay là cô mỗi tháng cho cô ta ít tiền, ít thịt gì đó? Để cô ta sống thoải mái hơn?”
Giả Minh xoa xoa tay, kiễng chân nhìn chiếc xe đạp ở cửa sân: “Hay là, cô mua cho tôi một chiếc xe đạp đi? Tôi vẫn luôn muốn có một chiếc, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ta, đảm bảo không đánh mắng.”
Lời này thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức Tôn Quế Chi phải dùng khuỷu tay huých gã, nhưng không ai biết, cả nhà họ đã đánh Kỷ Trân Châu, Kỷ Trân Châu nhát gan, cũng không dám đi khắp nơi nói ra, nếu không thì tại sao cô ấy lại phải bọc mình kín mít như vậy?
Người khác chỉ bàn tán: “Nhà họ Giả thật là tạo nghiệt, điều kiện gia đình cũng không tệ mà lại cưới một cô vợ không đẻ được, sau này làm sao mà nối dõi tông đường?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây