Vương Ngọc Thanh tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn Giả Sơn, Giả Minh, Tôn Quế Chi: “Nếu tôi không đến, thì chị tôi chắc đã bị bầy sói này đánh chết rồi, tôi đã từng thấy người tàn nhẫn, nhưng chưa từng thấy người nào tàn nhẫn như vậy.”
Cô đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang hơi run của Kỷ Trân Châu, rõ ràng là giữa mùa hè, nhưng hai bàn tay cô ấy lại lạnh ngắt, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương đừng sợ.
Kỷ Trân Châu không nhịn được nữa, nước mắt chảy ra, trong lòng vừa hối hận vừa xấu hổ, không ngờ mình bị đánh, lại bị đứa em dâu này nhìn thấy, càng thấy mất mặt.
Tôn Quế Chi là người đầu tiên hoàn hồn, khinh thường bĩu môi: “Cô khóc cái gì mà khóc? Sao nào, thấy mình tủi thân à? Muốn ở trước mặt người nhà mẹ đẻ giả đáng thương, cáo trạng sao?”
Vương Ngọc Thanh đột nhiên quát: “Ngậm cái miệng chó của bà lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây