Lúc Vương Ngọc Thanh đi, cô đi qua giữa Vương Ngọc Yến và hai cô gái kia, bỏ lại một câu: “Vậy tôi đi trước nhé, các cô tiếp tục mặc cả đi, nếu không được thì về lấy tiền, đừng làm khó đồng chí nhân viên bán hàng quá, dù sao tôi là nông dân mà còn mua được, các cô là công nhân ở thị trấn lớn sao lại không mua được?”
Nói xong, cô ung dung rời đi.
Vương Ngọc Yến hoàn hồn trước, ngoài sự khó xử còn có ghen tị nồng đậm, cô ta không hiểu, tại sao cô đã đến vùng quê nhưng không những không chết đói mà còn có nhiều tiền như vậy?
Dựa vào đâu mà một công nhân như mình lại không có tiền bằng cô?
Dựa vào đâu mà người từ nhỏ mình coi thường lại có thể sống tốt hơn mình?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây