Vương Ngọc Thanh kinh ngạc: “Anh cười kìa, anh nhìn xem, anh cười lên đẹp trai biết bao, bình thường đừng lúc nào cũng nghiêm mặt, có câu nói rằng cười một cái trẻ mười tuổi; buồn một cái, tóc bạc đầu.”
Kỷ Học Ninh đã từng nghe câu này, hắn vội cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của cô, tai hơi ửng đỏ.
Vương Ngọc Thanh biết người đàn ông này lại ngượng ngùng rồi, cô cũng không trêu chọc, mà thúc giục: “Tiếp tục kể đi, sau đó thế nào?”
Kỷ Học Ninh hít một hơi, vẻ mặt tiếc nuối: “Hôm nay Vương Thạch nói với anh, quân đội đã bị giải tán rồi.”
Vương Ngọc Thanh mím môi, cũng thấy tiếc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây