Mỗi lần Dương Vận Quốc dùng chiêu này, Dương Huy đều mềm lòng, anh cố gắng dùng giọng ôn hòa nói với Dương Vận Quốc: “Bố, con không trách bố.”
Dương Vận Quốc đưa tay lau nước mắt: “Con à, nếu con thực sự không trách bố thì hãy nghe lời bố, con vừa tròn hai mươi lăm tuổi, con cũng phải cưới vợ sinh con rồi, dù sao cũng phải có người nối dõi tông đường cho nhà họ Dương chúng ta chứ, bố đi khắp nơi nói chuyện cưới xin cho con đều không thành công, thế này, chủ nhiệm đích thân đến cửa gả con gái cho con, bố biết người này có chút tật xấu, nhưng, chúng ta mang cái thành phần này, gia đình tốt, người tốt, thì người ta cũng không muốn đến nhà chúng ta đâu...”
“Sức khỏe của bố không tốt, cả người đầy bệnh, không biết có thể sống được mấy năm nữa, đến lúc đó bố đi rồi, một mình con biết phải làm sao?”
Dương Huy mắt đỏ hoe đứng lên: “Bố, bố đừng nói nữa, con bây giờ đến nhà cô ta ngay... Con xin lỗi được không, cô ta không đến, con quỳ xuống xin lỗi cô ta?”
Trong lời nói của anh mang theo chút bất lực và tức giận, người cha sau lưng chỉ thở dài nặng nề.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây