Trên mặt Dương Huy lộ ra nụ cười, dường như nhìn thấy hy vọng tương lai, tuy nhiên anh rất nhanh lại thở dài một tiếng: “Người như tôi là thành phần phần tử xấu, đi đến đâu cũng không ngẩng đầu lên được, nếu không phải tôi có chút học vấn, mà đội lại không có người thích hợp, thì ngay cả giáo viên cũng không làm được, đồng chí Vương Ngọc Thanh, cảm ơn cô không chê tôi mang thành phần như vậy, còn nói cho tôi tin tốt này.”
Giọng nói trong trẻo của Kỷ Mai Mai vang lên: “Thầy Dương là người tốt! Giống như mẹ, đều là người tốt!”
Dương Huy khom người, bế Kỷ Mai Mai lên, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn Mai Mai, sau này thầy Dương nhất định sẽ làm người tốt!”
Vương Ngọc Thanh lại trò chuyện với Dương Huy một lúc mới biết được nhà Dương Huy là hộ bị đưa đi lao động tập thể, đã bị đưa đi sáu năm trước, mẹ anh bị đưa đi chưa đầy một năm thì qua đời vì bệnh.
Trước đây cả nhà bọn họ ở thành phố lớn, Dương Vận Quốc mở một hiệu thuốc, từng bị ép cứu chữa thương binh cho “kẻ địch”, vốn dĩ chuyện này vẫn không có ai biết, sáu năm trước đột nhiên bị người ta tố cáo, cả nhà đều bị đưa đi lao động tập thể đến đội Ngưu Thỉ Loan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây