Sau đó đến lượt Kỷ Mai Mai, cô bé cẩn thận bưng một bát nước đường lớn đưa cho Vương Ngọc Thanh, giọng nói ngọt ngào: “Mẹ, uống nước đường.”
Sau đó cũng học theo hai anh trai quỳ xuống dập đầu, còn dập nhiều hơn một cái, cô bé cười khúc khích: “Con nghe lời hơn hai anh, thích mẹ hơn, nên con phải dập đầu nhiều hơn.”
Vương Ngọc Thanh uống nước đường, miệng ngọt ngào, trong lòng cũng ngọt ngào, ba đứa trẻ ngoan ngoãn và tốt bụng như vậy, kiếp trước theo Trần Hương Tuyết sống hẳn cũng rất tốt? Chỉ là, cô vẫn không hiểu tại sao sau này ba đứa trẻ này lại như biến mất vậy.
Vương Ngọc Thanh vốn tưởng đã kết thúc, nào ngờ bà nội Kỷ đột nhiên lấy ra từ trong túi một chiếc khăn tay, bên trong khăn tay bọc một đôi vòng tay bạc.
Bà đưa cho Vương Ngọc Thanh, cười ha ha: “Ngọc Thanh à, tặng con đôi vòng tay này, tuy không đáng giá, cũng không phải đồ quý giá gì, nhưng mà...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây