Cô năm nay mới hai mươi hai tuổi, đến hai mươi lăm tuổi mới có thể đăng ký kết hôn, điều đó có nghĩa là hai vợ chồng họ vẫn có thể dùng danh nghĩa của Vương Ngọc Thanh để nhận ba năm lương thực cung cấp.
Mỗi tháng được thêm 27 cân lương thực thì tốt biết bao.
Vương Ngọc Thanh cũng lười vòng vo tam quốc với họ, cô trực tiếp vạch trần cái tính toán đê tiện kia: “Tôi biết rõ mồn một cái tính ích kỷ của hai người, chẳng phải là muốn chiếm hộ khẩu của tôi ba năm, mỗi tháng dùng danh nghĩa của tôi đến trạm lương thực nhận 27 cân lương thực sao, năm nay đã qua sáu tháng, hai vợ chồng các người vẫn có thể nhận 30 tháng lương thực, cộng lại là 810 cân, số lượng này không hề nhỏ đâu nhé.”
Lâm Tuyết Mai không ngờ người trước kia ngây ngốc đần độn giờ lại tinh ranh như vậy, còn nhớ đến chuyện sổ hộ khẩu nhận lương thực. Bà ta nói: “Tôi nuôi cô bao nhiêu năm, cho cô ăn, cho cô mặc, bây giờ cô không ở nhà, tôi nhận một ít lương thực của cô thì sao? Đợi đến khi cô đủ tuổi đăng ký kết hôn, tôi tự nhiên sẽ trả lại sổ hộ khẩu cho cô.”
Vương Ngọc Thanh đột nhiên thấy buồn cười, thấy lạnh lòng thay cho nguyên chủ, cô nhấn mạnh giọng: “Đợi đến khi tôi đủ tuổi đăng ký kết hôn, nhập hộ khẩu vào đội, thì sẽ không được hưởng lương thực cung cấp của nhà nước nữa, bà tính toán giỏi thật đấy, còn nữa, chẳng phải là tôi đã làm trâu làm ngựa cho hai người mấy chục năm sao? Từ lúc bốn năm tuổi đã bị hai người sai khiến!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây