Lâm Tuyết Mai nuốt nước bọt: “Mày, mày điên rồi à?”
Vương Ngọc Thanh cười khẩy: “Điên rồi, bị hai người bức điên rồi, bức tôi hơn hai mươi năm nay, tôi chém hai người mấy nhát cũng không quá đáng? Chỉ sợ ra tay nặng quá, hai người các người toi mạng rồi, sau này hưởng phúc thế nào đây...”
“Con gái lớn của hai người là trí thức, công việc ổn định, con rể lớn là nhân viên chiếu phim, bản thân hai người lại là công nhân viên chức, nếu chết thì thật đáng tiếc.”
“Tôi chết thì chẳng sao, dù sao tôi cũng không có học thức, không có công việc, chết rồi là hết, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt hơn.”
Lâm Tuyết Mai bắt đầu nói lời mềm mỏng: “Nhị nha, mày làm gì vậy... Không cần thiết như thế, sao phải động dao chứ? Vừa rồi là tao và bố mày chỉ tức quá thôi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây