Cô ta hỏi: “Không sống nổi nữa à? Hay là không ở được nữa? Con người phải có cốt khí, hồi đó mày rời khỏi nhà này thế nào? Nhưng nếu mày muốn quay về thì cũng được, tao sẽ nói giúp mày vài câu, rồi bảo anh rể mày nghĩ cách tìm cho mày một công việc tử tế, đừng có đi bán hàng rong mất mặt nữa.”
Nói xong, cô ta xoa xoa bụng mình.
Dù sao thì cũng sắp sinh rồi, cần có người hầu hạ mình và đứa con trai quý tử.
Vương Ngọc Thanh khinh thường cười một tiếng: “Chị đúng là giỏi thật, vừa giả vờ vừa làm người tốt, tính toán rành mạch lắm, chẳng phải là muốn tôi làm bảo mẫu miễn phí cho cô sai bảo à?”
Vương Ngọc Lan bị vạch trần, sắc mặt trắng bệch, cô ta ngẩng cằm lên lại ra vẻ: “Vương Ngọc Thanh, mày nói cái gì vậy, mày sống sa sút tao cứu giúp mày một chút, mày còn cắn ngược lại, không học hành thì tư tưởng mãi hẹp hòi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây