Vương Ngọc Thanh thử đánh giá biểu cảm của hắn, nhìn có vẻ như thật sự không biết, nhưng cũng có thể là giả vờ, cô nói lớn: “Tôi nhắc lại cho anh nhé, chính là người phụ nữ anh chở bằng xe đạp đến trạm y tế của quân đội.”
Kỷ Học Ninh suy nghĩ một hồi mới nhớ ra: “Ồ, cô ấy tên là Trần Hương Tuyết à?”
Nhớ lại lời của Lưu Hỏa hôm đó, hắn ại nói: “Hình như là tên Trần Hương Tuyết, ai nói với em vậy? Lưu Hỏa?”
Vương Ngọc Thanh nhíu mày, rất nghiêm túc quan sát biểu cảm trên mặt Kỷ Học Ninh: “Anh đang giả vờ đúng không? Anh bội bạc?”
Cô thậm chí còn có suy nghĩ kỳ quái và tự luyến hơn: “Có phải anh xuất ngũ trở về nhà, trước tiên vì di nguyện của ông nội Kỷ mà bất đắc dĩ mới miễn cưỡng đến cầu hôn, sau đó phát hiện ra tôi là người thông minh, tháo vát, xinh đẹp, đáng yêu, có dũng khí có mưu lược lại có cả sự dịu dàng quyến rũ của phụ nữ, không chỉ lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể kiếm tiền, có hiểu biết, quan trọng là hòa nhã dễ gần, có thể hòa thuận với cả nhà anh, toàn thân đều là những ưu điểm không thể bỏ qua.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây