Lần đầu tiên Vương Ngọc Thanh đối mặt với cảnh tượng này, suýt nữa thì luống cuống tay chân, nhưng rồi cô vẫn bình tĩnh lại, nhanh chóng cân đo đong đếm, thu tiền, chưa đầy nửa tiếng đã bán hết sạch.
Ngay cả phần nhỏ để lại cho Kỷ Đại Minh cũng bị một đứa trẻ khóc lóc nài nỉ mua mất.
Vẫn còn người xếp hàng chưa mua được, hỏi Vương Ngọc Thanh lần họp chợ tới có đến không, Vương Ngọc Thanh nói: “Có, chắc chắn sẽ đến.”
Chợ họp ở khu vực này là vào mỗi chủ nhật hàng tuần, thực ra ngày mai cô có thể đến họp chợ ở các khu vực khác, nhưng lại quá xa.
Cô dọn hàng xong, ngồi xuống đất đếm tiền, cảm giác đó thật tuyệt vời, vừa phấn khích lại vừa thỏa mãn, mặc dù đếm đi đếm lại năm sáu lần thì chỉ được mười đồng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây