Bệnh Mỹ Nhân Ở Thập Niên 70

Chương 9:

Chương Trước Chương Tiếp

Tất cả mọi người dường như chỉ nghe thấy ba chữ “ngất đi”, những lời giải thích còn lại đều tự động bị bỏ qua hết, vừa chua chát lại vừa ghen tị thảo luận, thỉnh thoảng lại nhìn Tống Vãn Thu một cái.

Tống Vãn Thu: …

Cô tự nhận mặt dày, lúc này cũng không chịu nổi nhiều ánh mắt như vậy chú ý, hơn nữa nội dung thảo luận còn đặc biệt “mát mẻ”, cuối cùng chỉ có thể tìm cớ chật vật chạy về nhà.

Sau khi Tống Vãn Thu đi rồi, mọi người lại bày tỏ sự đồng cảm và thương xót đối với cô.

Đừng nhìn họ thể hiện ra rất ngưỡng mộ, rất ghen tị, nhưng ai bảo đối tượng lại là Tống Vãn Thu chứ.

Trước đây mọi người chưa nhìn thấy cô, biết cô sức khỏe không tốt, nhưng lại không có cảm giác thực tế. Lúc này nhìn thấy rồi, mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc, cảm xúc kích động một chút liền ho, thân thể đơn bạc tựa như một trận gió cũng có thể thổi bay đi.

Từ Tùy Chu dáng người cao lớn vạm vỡ, bình thường lúc không cười, toàn thân đều là sát khí, trông có vẻ tính khí rất không tốt, nếu thật sự động tay động chân, Tống Vãn Thu e là không chịu nổi một đấm.

Vì vậy mọi người tuy rằng ngưỡng mộ, nhưng lại không phải rất ngưỡng mộ, ngược lại đồng cảm và thương xót nhiều hơn.

Còn về cái gì mà thân thể không tốt mới ngất đi, ai mà tin chứ, vừa nãy nói chuyện lâu như vậy không ngất, cố tình đêm tân hôn lại ngất đi?

Tống Vãn Thu trở về nhà, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng, mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần cô không ngại, thì người ngại chính là người khác.

Nhưng Từ Tùy Chu lại không được bình tĩnh như cô.

Hôm nay anh từ bên ngoài trở về, trên đường gặp những người quen, ánh mắt đều kỳ quái cả, cho đến khi có người cho rằng anh đi xa không nghe thấy, nói chuyện thì thầm.

Không ngờ thính lực của anh lại rất tốt, cuộc nói chuyện của đối phương không sót một chữ nào lọt vào tai anh.

Từ Tùy Chu trực tiếp tức giận đến nghiến răng cười lạnh, quay đầu trừng mắt nhìn hai người hay nhiều chuyện kia: “Thích quản chuyện người khác lắm à, chồng của các người biết không?”

Hai người lập tức bị dọa sợ, cười trừ với anh, không dám nói nữa. Nếu để cho người nhà biết họ đi khắp nơi “buôn dưa lê”, không tránh khỏi bị dạy dỗ một trận.

Nhưng Từ Tùy Chu vẫn cảm thấy không giải tỏa được cơn giận, nhưng lại không biết phải phát tiết như thế nào.

Thế là, Tống Vãn Thu liền thấy anh mặt mày sa sầm trở về.

Cô liếc mắt một cái, không khỏi tò mò hỏi: “Ai chọc giận anh à?”

Từ Tùy Chu mặt không biểu cảm, ngẩng mắt nhìn cô, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, nghĩ đến những lời nói “trần trụi” kia, anh tự giác không thể để cho Tống Vãn Thu biết, liền hàm hồ nói: “Chỉ là gặp phải mấy người đáng ghét thôi.”

Tống Vãn Thu: …

Cô hồ nghi nhìn anh mấy giây, không truy hỏi nữa.

Từ Tùy Chu từ nhà máy cơ khí mang cơm về, anh đặt hai hộp cơm nhôm lên bàn, lại đi vào bếp lấy bát đũa sạch.

“Ăn cơm trước đã.” Từ Tùy Chu nâng cằm, ra hiệu cho Tống Vãn Thu ngồi xuống phía bên kia bàn: “Ăn cơm xong mau chóng uống thuốc đi, dưỡng cho tốt thân thể.”

Anh không muốn nghe lại những chuyện thiên hạ người ta đồn là Tống Vãn Thu ngất đi trên giường, tựa như anh là một con cầm thú không biết tiết chế vậy.

Tống Vãn Thu nhíu mày nhìn anh: “Anh làm sao lạ vậy?”

Từ Tùy Chu động tác không ngừng, ngồi xuống ghế một cách oai vệ, ánh mắt khinh miệt mà ghét bỏ liếc nhìn cô: “Nhắc nhở cô uống thuốc là lạ, mặc kệ thân thể cô không quan tâm mới là bình thường, phải không?”

Tống Vãn Thu ánh mắt khựng lại, thu hồi không nhìn anh nữa.

Từ Tùy Chu đang ăn cơm một cách ngon lành, cũng không nói gì.

Nhưng Tống Thu Vãn đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ mà bà Trương nói buổi sáng, cô có chút tò mò hỏi: “Anh biết nhà máy cơ khí có một nhiệm vụ rất quan trọng không?”

“Cô hỏi cái này làm gì?” Từ Tùy Chu không ngẩng đầu, cũng không phủ nhận, mà là hỏi ngược lại.

Tống Vãn Thu nhướng mày, dừng đũa nhìn anh: “Tôi nghe bà Trương nói, vừa nãy có bốn người ở ngoài cổng cãi nhau, nói là bản vẽ gì đó bị mất.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️