Từ Tuỳ Chu im lặng nói: “Yên tâm đi, anh không phải cầm thú đến mức đó.”
Tống Vãn Thu nghe vậy, trong đầu bất giác nhớ lại đêm hôm đó, cô cũng mệt mỏi cả ngày, anh lúc đó trông khó chịu như vậy, thà rằng nhịn xuống đi dội nước lạnh, sau đó còn sang ngủ cùng Bình An, cũng không hề động vào cô.
Nghĩ vậy, cô lại có chút động lòng, nhớ đến kỹ thuật của anh, không nhịn được hơi ngồi dậy quay đầu: “Vậy mát xa nhé?”
Đôi mắt hổ phách của cô ánh lên vẻ mong đợi, cả người toát ra vẻ muốn thử.
Đúng là không hề để lời anh nói vào tai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây