Tống Vãn Thu vươn vai, vừa định ngồi dậy, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại cảnh giác nhìn người đàn ông đứng bên giường, nheo mắt.
“Vô sự hiến ân cần?” (Không có chuyện gì mà lại tốt đột xuất?)
Từ Tuỳ Chu lộ ra vẻ mặt không vui: “Đúng vậy, vậy em có muốn ngâm không?”
Tống Vãn Thu nhìn anh chằm chằm hai giây, kiên định gật đầu: “Em muốn!”
Cô không tin, nếu cô không muốn, anh còn dám ép buộc?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây