“Rảnh thì gọi điện cho mẹ em, bà ấy lo cho em lắm.” Từ Tuỳ Chu nhét thêm một thanh củi vào bếp.
Tống Vãn Thu nhướn mày, cầm xẻng lật mạnh một cái, mặt cá vàng ruộm đã được lật lên, làm tương tự với con cá còn lại.
“Mẹ gọi điện đến sao?”
“Đúng vậy, đặc biệt nói với chúng ta chuyện ở Ninh Thành, tóm lại em có thời gian thì gọi điện cho bà ấy một cuộc.” Từ Tuỳ Chu nói, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cô: “Hình như bà ấy có chuyện muốn nói với em.”
Mẹ Tống đã dặn đi dặn lại phải chuyển lời cho Tống Vãn Thu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây