Từ Tuỳ Chu gật đầu, ngẫm nghĩ rồi quyết định không giấu cô: “Ban đầu là định tìm cho anh trai em. Hôm đó mẹ em có nói, vì chữa bệnh cho em mà bất đắc dĩ phải bán suất công tác, nếu không thì em cứ theo anh đến đảo Bạch Cát, suất làm việc ở nhà máy dệt có thể trả lại cho anh ấy.”
Cô nghe vậy thì sững sờ nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì.
Hôm đó mẹ Tống quả thực có nhắc đến, nhưng chỉ là thoáng qua, ngay cả chính cô cũng quên mất, không ngờ anh lại luôn ghi nhớ, còn âm thầm tìm cách giải quyết.
Ánh mắt Tống Vãn Thu dừng trên khuôn mặt anh, dù thời gian này bị nắng gắt của đảo làm cho đen đi không ít, vẫn có thể thấy rõ ngũ quan tuấn tú, giữa hai hàng lông mày vẫn phảng phất nét ngang tàng.
Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ không nhịn được mà đảo mắt, nhưng lúc này cô chỉ thấy tâm trạng rối bời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây