Tống Vãn Thu làm một phần dưa chuột đập, một phần cà chua trộn.
Từ Tuỳ Chu thật sự bắt được hai con cá, cô không tự mình xử lý, mà sai khiến anh, chặt hai cái đầu cá xuống để hầm canh, thịt cá thì nướng lên ăn.
Tống Vãn Thu tìm một tảng đá mỏng và bằng phẳng, tảng đá được nướng nóng bằng than củi, rưới dầu ăn lên, sau đó đặt đầu cá lên chiên, mùi thơm của thịt cá lập tức tỏa ra.
Từ Tuỳ Chu không hiểu, ở nhà nấu cơm rõ ràng là tiện hơn, cứ phải tìm một tảng đá vỡ ở đây, nhưng anh trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng thì không dám nói ra.
Anh vừa nuốt nước bọt, vừa ngồi xổm bên suối rửa mấy cây nấm ăn được vừa hái.
Nhóc con trong nhà nói, nấm phải hầm với đầu cá. Anh rửa cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ khe hở nào của tán lá, loại bỏ mọi hạt đất còn sót lại.
Tống Vãn Thu chiên xong đầu cá, vừa lúc nước trong nồi cũng sôi lên.
Cô bảo Bình An đang xem lửa nhanh chóng tránh ra: “Đi xa hơn một chút, cẩn thận bị bỏng.”
Tống Vãn Thu cẩn thận bỏ đầu cá đã chiên vàng vào nồi, nước trong vắt ban đầu lập tức chuyển sang màu trắng sữa, không ngừng lăn tăn, tỏa ra vị tươi ngon của canh cá.
“Được rồi, cẩn thận đừng để bị bỏng.” Cô dặn dò nhóc con.
Tiểu gia hỏa gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”
Tống Vãn Thu lau mồ hôi trên trán, rồi lại đưa tay lên nhìn mu bàn tay trắng nõn, mềm mại, trên đó có hai cái mụn nước rất chói mắt, là do khi nãy chiên cá không cẩn thận bị dầu bắn vào.
Cô nhẹ nhàng chạm vào, lông mày không nhịn được nhăn lại, trong miệng phát ra tiếng “xì” hít khí lạnh.
“Tay làm sao vậy?”
Từ Tuỳ Chu đi ngang qua nhìn thấy, vội vàng bỏ nấm đã rửa sạch sang một bên, vươn tay bắt lấy tay cô.
Tầm mắt rơi vào hai cái mụn nước chói mắt kia, anh nhíu mày: “Một lát nữa em không cần ra tay, làm như thế nào, em chỉ anh.”
Anh mang một bộ dáng như lâm đại địch, Tống Vãn Thu lại nghĩ đến những lời nói “đàn ông đích thực” của anh trước kia, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trước kia việc nhà đều là phụ nữ làm, bây giờ lại “em chỉ anh“.
“Được ạ.” Tống Vãn Thu cười tủm tỉm đáp ứng.
Nướng cá thật ra rất đơn giản, cô đã ướp trước rồi, anh chỉ cần đặt lên than củi nướng là được, cùng nướng còn có vài xiên nấm.
Kỹ thuật của Từ Tuỳ Chu cũng không tệ, hai con cá đều được anh nướng cháy cạnh vàng giòn, một miếng cắn xuống xèo xèo dầu mỡ, vị thơm giòn hòa quyện với sự mềm mịn, thịt cá tươi ngon, thật sự là thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Tống Vãn Thu và Bình An chia nhau ăn một con, con còn lại Từ Tuỳ Chu ăn một mình, lại uống hết canh trong nồi, ăn thêm chút dưa chuột cà chua để tiêu thực, cuối cùng ba người đều hơi no.
Nhưng mà Từ Tuỳ Chu vẫn có chút tiếc nuối: “Nếu có thêm cơm thì hoàn hảo rồi.”
Anh cho rằng chỉ có cơm mới thực sự no bụng.
Tống Vãn Thu không bình luận gì về chuyện này.
Ba người ăn xong nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc trở về.
Đường về vẫn gập ghềnh, Bình An ăn no, xe jeep lại lắc lư, không bao lâu mặt nhỏ liền trắng bệch.
Bị say xe rồi.
Tống Vãn Thu đành phải để cậu bé nằm lên chân mình, may mà xe rất nhanh đã vào đường lớn, không còn xóc nảy như trước nữa.
Sắc mặt của nhóc con dần dần hồi phục, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.
Lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng đến cổng nhà máy cơ khí, Từ Tuỳ Chu không dừng lại, dự định lái xe thẳng về nhà.
Tống Vãn Thu vẫn luôn quan sát phía trước, không bỏ qua đám đông tụ tập trước khu nhà tập thể.
Cô nghi hoặc hơi mở to mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Tuỳ Chu đang ở ghế lái, nhìn rõ ràng hơn, hơn nữa anh vốn dĩ đã biết một số chuyện: “Chắc là đến tìm Kỹ thuật viên Hà.”
Tống Vãn Thu sửng sốt một chút: “A?”
“Hai kẻ buôn người có liên quan đến Kỹ thuật viên Hà kia, bản vẽ của nhà máy cơ khí là do anh ta lấy đi.” Từ Tuỳ Chu tóm tắt lại.