Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đặt trên eo cô, giọng nói khàn khàn mà nhẫn nhịn: “Được không?”
Tống Vãn Thu: …
Tim cô không kìm được đập nhanh hơn, hoặc có lẽ là bị lòng bàn tay của anh làm cho bỏng rát, từng đợt run rẩy từ thắt lưng lan đến tứ chi.
Trong bóng tối, cả hai chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của nhau.
Tống Vãn Thu cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong đáy mắt, dùng giọng nói cố gắng bình ổn nói: “Nếu em nói không được thì sao.”
Tiếng nói vừa dứt, bàn tay đang đặt trên thắt lưng cô của Từ Tuỳ Chu siết chặt lại, cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề.
“Cho anh một lý do.” Giọng nói của anh dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Mặc dù rất không đúng lúc, lúc này tư duy của Tống Vãn Thu lại có chút lan man, có một số chuyện, đã nếm thử rồi thì lại muốn nếm thử nữa.
Đêm hôm đó, cô không phải là không có cảm giác.
Từ Tuỳ Chu cảm nhận được sự buông lỏng của cô, hai tay lập tức trở nên không an phận. Khi Tống Vãn Thu phản ứng lại, tay anh đã luồn vào trong vạt áo của cô.
Tống Vãn Thu cảm thấy cả người đều bị bao quanh bởi hơi nóng, không có chỗ nào có thể thoát khỏi, cô bị nóng đến mức đầu óc choáng váng, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Cô cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc, nước mắt không ngừng lăn dài từ khóe mắt, cô thật sự cảm nhận được khoảng cách giữa hai người một lần nữa.
Từ Tuỳ Chu giống như một con thú hoang không biết mệt mỏi, còn cô thì là đóa hoa yếu ớt, dễ dàng bị hái xuống, nghiền nát.
Ngày hôm sau.
Tống Vãn Thu tỉnh lại, trên đầu giường có một ly nước đường đỏ đã nguội, cũng không biết Từ Tuỳ Chu tìm nước đường đỏ này ở đâu.
Cô nghiêm túc cảm nhận một chút, cơ thể không khó chịu như lần trước, mặc dù vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng có thể bỏ qua.
Chỉ là vốn định hôm nay đi huyện Đại Ba, e là không đi được rồi, cô tỉnh dậy hơi muộn, bây giờ đã gần mười giờ rồi.
Từ Tuỳ Chu và Bình An đang ngồi xổm ngoài hành lang sửa ghế, thấy cô đi ra, chỉ vào nhà bếp: “Đã mua hai cái bánh bao ở nhà hàng quốc doanh, đang hâm nóng trong nồi đấy.”
Tống Vãn Thu: “ … Anh uống nhầm thuốc à?”
Bình thường muốn anh làm gì, thế nào cũng phải cãi nhau vài câu mới được.
Từ Tuỳ Chu nghe vậy liếc cô một cái: “Sao? Em không thích à?”
Tống Vãn Thu nghẹn lời, hất cằm lên, nghiêng mắt nhìn anh: “Không có việc gì lại ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.”
Lần này đến lượt Từ Tuỳ Chu bị nghẹn lời, anh sờ sờ mũi, khẽ hắng giọng: “Em là vợ của anh, quan tâm em một chút thì sao? Em đừng nghĩ người khác xấu xa như vậy.”
“Anh thề đi.” Tống Vãn Thu lấy kem đánh răng ra, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói: “Anh không có mục đích gì khác.”
Từ Tuỳ Chu: …
Rất tốt, đã bị nắm thóp.
Anh đường hoàng nói: “Anh đúng là có mục đích, mục đích của anh chính là đối xử tốt với vợ của mình.”
Cô nghe vậy lập tức rùng mình một cái, không nhịn được xoa xoa cánh tay, cũng không biết anh làm thế nào mà có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời sến súa như vậy.
Từ Tuỳ Chu thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thể bỏ qua chủ đề này, nếu nói tiếp, anh sẽ không nhịn được mà lộ tẩy mất.
Nếu cô biết mục đích thực sự của anh là muốn “làm” thêm vài lần, anh không dám nghĩ kết quả sẽ là gì.
Rửa mặt xong, Tống Vãn Thu tự pha một bát mạch nha, ăn với bánh bao.
Có lẽ là ngày hôm qua tiêu hao thể lực quá nhiều, có chút mệt mỏi quá độ, hai cái bánh bao cô vậy mà còn không ăn hết, nửa cái còn lại vào miệng Từ Tuỳ Chu.
Hiếm khi Từ Tuỳ Chu rảnh rỗi, thời tiết cũng rất tốt, không phải là ánh mặt trời chói chang như lửa bình thường, mà là ngày nhiều mây, gió không lớn, thổi qua mang lại cảm giác mát mẻ.
“Hay là chúng ta cùng đi bắt cá?” Từ Tuỳ Chu đề nghị.
Tống Vãn Thu nhíu mày nhìn anh, nheo mắt nói: “Anh không phải nói rất xa, không thích hợp đi cùng nhau sao?”