Bệnh Mỹ Nhân Ở Thập Niên 70

Chương 43:

Chương Trước Chương Tiếp

Từ Tuỳ Chu nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt, vẻ mặt căng thẳng, vội vàng nói: “Tôi sai rồi, không giống nhau. Về sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Tống Vãn Thu: …

Thật sự không biết nói gì cho phải, bao nhiêu tính khí cũng bị anh mài mòn hết.

Từ Tuỳ Chu thở dài một hơi.

Một chuyện nhỏ cứ như vậy trôi qua.

Tống Vãn Thu muốn tìm hiểu chuyện của Hà gia, kiên quyết đưa chủ đề trở lại: “Anh nói đi chậm một bước, là đi đến đâu?” Vừa dứt lời cô bổ sung: “Có tiện nói không?”

Từ Tuỳ Chu tin tưởng cô, hơn nữa chuyện này bản thân cũng không phải là chuyện gì cần đặc biệt bảo mật.

“Kho hàng bên kia của cảng Ninh Thành, từ dấu vết hiện trường cho thấy, trước đây có người ở đó, hiện tại không thấy, cũng không biết là nhận được tin tức nên di chuyển rồi, hay là đã xảy ra chuyện gì.”

Tống Vãn Thu nhíu mày, đưa tay cắt ngang lời anh: “Chờ một chút.”

Anh nghi hoặc nhìn cô.

“Anh nói cái gì?” Cô kinh ngạc: “Hôm nay mới đi đến kho hàng?”

Từ Tuỳ Chu thấy vậy, nhất thời sửng sốt: “Ý gì? Chẳng lẽ cô sớm đã biết?”

Giọng điệu của anh mang theo vẻ thăm dò.

Tống Vãn Thu chấn động, ngơ ngác chớp mắt, cô tưởng chuyện này sớm đã kết thúc rồi chứ.

“Chúng ta cùng nhau xem lại.” Cô không đợi Từ Tuỳ Chu phản ứng, tiếp tục nói: “Ngày đó chúng ta đã dùng chữ số La Mã để suy ra các chữ cái cụ thể, đúng không?”

Từ Tuỳ Chu biết cô muốn nói gì, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Đúng, tổng cộng sáu chữ cái.”

Bức tường “v”: “x”: “i”, cuối cùng tổ hợp thành chữ số La Mã, chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ trên tường đã cho Tống Vãn Thu linh cảm, các chữ cái được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, con số có thể xác định được chữ cái nào đó.

Tống Vãn Thu lúc đó giải mã, liếc mắt một cái đã nhìn thấy “leport”, tiếng Pháp là cảng. Cho dù không hiểu tiếng Pháp cũng không sao, bởi vì “port”, tiếng Anh cũng là cảng.

Theo ý cô, Từ Tuỳ Chu không thể biết cũng là chuyện bình thường, dù sao anh không thường dùng tiếng Anh.

“Các anh không phải có chuyên gia sao?” Tống Vãn Thu nhíu mày hỏi.

Nói đến Cam Thịnh, Từ Tuỳ Chu liền muốn mắng người, theo lời anh mà nói, việc chính thì không làm được cái nào!

Tống Vãn Thu đặt ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Vậy an bài anh tới là để làm gì?”

Từ Tuỳ Chu gãi đầu, trước đây không cảm thấy Cam Thịnh vô dụng như vậy, hiện tại bị Tống Vãn Thu nói như vậy, anh cũng cảm thấy Cam Thịnh không có chút năng lực nào.

Thực tế, không phải năng lực của Cam Thịnh không được, mà là Tống Vãn Thu có “ngoại quải” phiên dịch quá mạnh.

Người bình thường làm sao sẽ nghĩ đến chữ cái, cũng sẽ không nghĩ đến chữ số La Mã, càng không nghĩ đến tiếng Pháp.

Từ Tuỳ Chu hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, anh nheo mắt nghi ngờ nhìn cô chằm chằm: “Sao cô lại biết nhiều như vậy?”

Tống Vãn Thu không hề chột dạ, cô trong sạch, cho dù Từ Tuỳ Chu có nghi ngờ, có điều tra, cũng vô ích, nhiều nhất là chuyện này có chút kỳ lạ.

Cô tùy tiện tìm một cái cớ: “Tôi sức khỏe không tốt, nên thích đọc các loại sách vở kỳ quái để học hỏi, giết thời gian.”

“... Phải không?”

“Không tin thì tôi cũng không có cách nào khác.”

Từ Tuỳ Chu ngưng thần nhìn cô mấy giây, từ trong mũi khẽ “hừ” một tiếng, không tiếp tục vấn đề này nữa mà nói tiếp.

“Nếu thật sự là cảng, thì manh mối đến đây liền đứt rồi.” Anh trầm tư nói.

Ai có thể ngờ rằng kẻ địch lại khó đối phó như vậy, nhưng nếu dễ dàng thì đã sớm bị nhổ tận gốc rồi.

Kẻ địch lần này đã ẩn nấp ít nhất hai mươi năm rồi, mỗi năm đều tiêu tốn rất nhiều nhân lực để truy bắt, đối phương thật ra cũng đã tổn thất rất nhiều người, chỉ là nhân vật cốt lõi thì vẫn chưa bị phát hiện.

Tống Vãn Thu liếc anh một cái: “Tôi thấy manh mối không đứt.”

Từ Tuỳ Chu ngẩng đầu, nhìn cô hai giây, hiểu ý cô: “Cô nói là bắt đầu từ Hà gia?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️