Bệnh Mỹ Nhân Ở Thập Niên 70

Chương 37:

Chương Trước Chương Tiếp

Tống Vãn Thu: …

Thật là bao nhiêu tức giận cũng phải bị hành động này thổi bay, cô đưa tay véo má của nó, cảm giác gần như không có thịt, chỉ có một lớp da mỏng, nhất thời ngẩn ra.

“Cháu mấy ngày không ăn cơm rồi?” Cô nhíu mày.

“Rất nhiều ngày.”

Là giọng nói nhỏ nhắn, non nớt.

Tống Vãn Thu kinh ngạc chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nhóc con, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc không giấu diếm: “Cháu biết nói chuyện à?”

Đứa trẻ mở to đôi mắt trong veo nhìn cô, đôi môi mím chặt đầy ngượng ngùng.

Tống Vãn Thu lại nhíu mày: “Vậy tại sao ở cục công an cháu không nói?”

Vẻ ngượng ngùng trên mặt đứa trẻ đột nhiên cứng lại, đôi mắt trong veo, tròn xoe đầy vẻ bối rối, mím chặt môi cúi đầu xuống.

Tống Vãn Thu cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nào có thể so đo với đứa trẻ năm tuổi, nhưng có chút bực mình, cô đưa tay véo má của nó: “Sau này không được như vậy nữa.”

Mất mặt cũng không nói lời nào, lại còn coi tất cả là diễn xuất.

Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã nhiều như vậy.

Cơm Từ Tuỳ Chu mang về để trên bàn, thời tiết nóng nên không sợ nguội, chỉ là cô không có khẩu vị, không muốn ăn cơm.

Tống Vãn Thu nghĩ ngợi, lấy một quả trứng gà đi đổi với bà Trương hàng xóm một quả dưa chuột, cơm thô trong nồi nấu lại thành cháo, dưa chuột thì làm món dưa chuột trộn chua ngọt thanh mát.

Cô vừa ăn xong, cửa lớn của sân liền bị gõ.

Người đến là bà Trương và chị dâu Hà.

Trong lòng Tống Vãn Thu thấy kỳ lạ, thầm đoán ý đồ của hai người, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, xoay người lấy hai cái ghế, cười nói: “Hiếm khi đến nhà tôi chơi, mau ngồi đi.”

Bà Trương cũng cười: “Đã sớm muốn tới tìm cô nói chuyện, nhưng Tiểu Từ nói cô sức khỏe không tốt, chúng tôi cũng không dám quấy rầy quá mức.”

Chị dâu Hà vẻ mặt tiều tụy và tang thương, nghe vậy miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đúng vậy, đã sớm muốn tới rồi.”

Tống Vãn Thu đương nhiên sẽ không coi những lời khách sáo này là thật, cũng sẽ không trực tiếp vạch trần: “Hiện tại sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, các người bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi nói chuyện.”

Ba người cười nói ngồi xuống, không khí mơ hồ có chút lúng túng, cũng có chút nặng nề.

Bà Trương dẫn đầu mở lời: “Vãn Thu à, thật ra chúng tôi là có việc tìm cô.”

Tống Vãn Thu theo ánh mắt của bà, nhìn về phía Bình An đang ngây người trên ghế đẩu, rồi lại quét qua chị dâu Hà với vẻ mặt đầy mong đợi, trên mặt nở nụ cười không lộ ra ngoài: “Tôi đây đều không ra khỏi cửa, có chuyện gì có thể giúp được?”

“Có!” Chị dâu Hà vội vàng trả lời, ý thức được mình quá kích động, cô lại thu liễm biểu cảm trên mặt, thả chậm giọng nói: “Mộc Căn nhà tôi mất tích, chắc chắn là bị kẻ buôn người bắt cóc rồi, cô đã gặp kẻ buôn người, có thể dẫn tôi đi tìm không?”

Tống Vãn Thu lộ ra vẻ khó xử: “Tôi chỉ gặp một lần, Ninh Thành lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?”

“Nhưng nếu không tìm thì thật sự không còn cơ hội.” Chị dâu Hà cuối cùng không khống chế được, nước mắt ào ào tuôn ra, tiếng khóc mang theo chút tuyệt vọng.

Tống Vãn Thu suy tư nhìn cô một cái, nói thật: “Tôi thật sự đã gặp kẻ buôn người, lúc đó tình huống rất hỗn loạn, không cẩn thận để cô ta chạy mất. Điều tôi biết đều đã nói với đồng chí công an, họ chuyên nghiệp, chúng ta phải tin tưởng họ.”

Chị dâu Hà đương nhiên là tin tưởng đồng chí công an, cũng biết Tống Vãn Thu nói là sự thật, chỉ là không nhìn thấy đứa trẻ, trong lòng cô liền khó chịu như bị dao cứa.

“Không nên nghe lời ba đứa nhỏ, con lớn cũng có thể giúp một chút việc.” Chị dâu Hà hối hận vô cùng: “Mộc Căn còn nhỏ như vậy, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi mà tới.”

Bà Trương vẻ mặt bi thương, ôm lưng cô vỗ về, dù sao cũng là nhìn đứa trẻ lớn lên từ nhỏ.

Tống Vãn Thu lại hồi tưởng lại nội dung lời nói của đối phương, trong lòng khẽ động, mơ hồ có một cảm giác rợn tóc gáy dâng lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️