Từ Tuỳ Chu mím môi, theo bản năng thả nhẹ động tác.
Đứa trẻ ngẩng đầu lên khỏi bát, trên mặt dính hai hạt cơm, trong mắt nhìn anh ánh lên chút bối rối và trầm tư.
Từ Tuỳ Chu thoáng cái liền hiểu, không được tự nhiên khẽ ho một tiếng, đây chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này” mà giải thích: “Cô ấy sức khỏe không tốt, phải ngủ nhiều mới có thể khỏe lại nhanh, không phải là tôi không nỡ đánh thức cô ấy.”
Vẻ mặt đứa trẻ lộ ra vẻ trầm tư, bàn tay nhỏ nắm chặt đôi đũa dài, nghiêm túc gật đầu.
Từ Tuỳ Chu vốn quen với nếp sống quân đội, tốc độ ăn cơm rất nhanh, loáng cái đã ăn xong một bát cơm.
Đứa trẻ động tác không quá thành thạo, có lẽ là bụng đói quá lâu, ăn cơm có chút vội vàng, nhưng có thể thấy điều kiện gia đình không tồi, dù vội vàng nhưng vẫn giữ được vẻ tao nhã.
Từ Tuỳ Chu chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, đặt bát lên bàn, dùng giọng điệu hỏi han nói: “Cháu có biết tên của mình không? Nếu không biết, chúng ta tạm thời đặt cho cháu một cái tên nhé.”
Đứa trẻ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau khoảng mười giây, ngay khi Từ Tuỳ Chu tưởng rằng nó không biết nói chuyện, thì nó bất ngờ mở miệng.
Chỉ là không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Từ Tuỳ Chu ngẩn ra một chút, cho rằng nó thực sự không biết nói chuyện.
Không ngờ nó lại phát ra âm thanh, chỉ là âm thanh rất nhỏ, giọng của trẻ con, nhưng lại có một chút khàn khàn, dường như đã rất lâu không sử dụng đến dây thanh quản.
Từ Tuỳ Chu vẻ mặt không đổi, rót một ly nước đun sôi để nguội đưa cho nó: “Đừng vội, từ từ thôi.”
Vẻ hoảng loạn trên mặt đứa trẻ hơi tan đi, ngoan ngoãn uống mấy ngụm nước, rồi lại thử lần nữa, giọng nói non nớt liền vang lên: “Bình An.”
Từ Tuỳ Chu mất một lúc mới nhận ra “Bình An” là tên của nó.
“Vậy sau này cháu sẽ là Bình An.” Anh nói, đã đối phương mở miệng, anh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội: “Bình An, cháu còn nhớ ba mẹ ở đâu không?”
Âm thanh vừa dứt, đôi mắt đen láy, tròn xoe của Bình An đột nhiên tối sầm lại, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi trễ xuống, hốc mắt đỏ hoe.
Nó không nói chuyện, nhưng lúc này lại có một cảm giác “im lặng thay cho tiếng nói“.
Từ Tuỳ Chu không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, chỉ nhìn thôi đã thấy khó thở, anh giơ tay lên như đầu hàng: “Chú không nói nữa, cháu đừng khóc nhé.”
Bàn tay cầm đũa của Bình An siết chặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh đầy bất mãn.
Ăn cơm trưa xong.
Từ Tuỳ Chu lại chuẩn bị ra ngoài, việc giải mã càng đến gần thì nhiệm vụ càng cấp bách, nhiệm vụ mà sư trưởng Tôn giao phó phải hoàn thành càng nhanh càng tốt, đứa trẻ ở trước mặt kẻ địch thêm một giây, thì sẽ có thêm một phần nguy hiểm.
Anh dặn dò Bình An phải trông nhà cho tốt, không được quấy rầy Tống Vãn Thu ngủ, sau đó liền ra cửa.
Tống Vãn Thu tỉnh dậy, trong phòng yên tĩnh, bên ngoài cũng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng la hét của trẻ con vang lên.
Cô cử động, cánh tay đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức, tiếng kêu đau không kìm được tràn ra khỏi miệng.
Tống Vãn Thu từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng vén quần áo lên, cánh tay có một mảng xanh tím, là vị trí va chạm vào tường ở trạm xá buổi sáng.
Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ bé vừa trắng nõn lại có vết thương.
Tống Vãn Thu sửng sốt, theo bản năng che vết bầm lại, quay đầu nhìn, nhóc con vừa rồi nằm sấp trên ghế của cô ngủ, không biết từ lúc nào đã tỉnh, còn lén lén lút lút đi đến trước mặt cô.
Lúc này đang nhìn vết thương của cô với vẻ khẩn thiết và đau lòng.
Tống Vãn Thu cảm thấy vừa buồn cười, lại vừa có chút bực bội, cô hơi hất cằm lên, vẻ mặt kiêu căng: “Cháu xem, đều là vì cứu cháu đấy.”
Vẻ mặt Bình An lộ ra chút áy náy, cách lớp quần áo, cậu bé nhẹ nhàng thổi vào vết thương của cô.