Bệnh Mỹ Nhân Ở Thập Niên 70

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Tống Vãn Thu đáp một tiếng, đứng dậy đi ra mở cửa: “Bà Trương, có chuyện gì vậy ạ?” Vừa nói cô vừa né người sang một bên: “Mời bà vào.”

Bà Trương nghe vậy lắc đầu, cười nói: “Tôi không vào đâu, lát nữa còn phải đi giúp tìm Mộc Căn.” Bà đưa cái giỏ trên tay cho Tống Vãn Thu: “Mấy thứ này là nhà trồng, hai đứa cầm lấy mà ăn.”

Tống Vãn Thu cúi đầu nhìn, mấy cọng dưa leo và cà chua, trong lòng cô khẽ động, trên mặt lại khiêm tốn từ chối: “Sao được ạ? Hay là để bà ăn đi.”

“Đều là tự mình trồng, nhà chúng tôi cũng có rất nhiều, nếu ăn không hết, đến lúc đó sẽ lãng phí.” Bà Trương vừa nói vừa đưa cho cô.

Tống Vãn Thu nhận lấy giỏ rau, trên mặt tỏ vẻ khó xử: “Nếu Từ Tuỳ Chu biết được, có lẽ sẽ mắng cháu đấy ạ.”

Bà Trương nhất thời lườm nguýt, không hài lòng nói: “Cậu ta có tư cách gì mà mắng cháu, trước đây cậu ta đến sân nhà tôi hái hoa quả ít sao?”

Tống Vãn Thu lập tức nở nụ cười thẹn thùng, tinh nghịch chớp mắt với bà Trương: “Vậy thì cháu yên tâm rồi ạ.” Cuối cùng cô lại ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn bà Trương.”

Bà Trương ngược lại trở nên ngại ngùng, xua tay cười nói: “Cảm ơn cái gì, tôi còn muốn cảm ơn hai đứa giúp tôi ăn hết, nếu không sẽ lãng phí.”

Hai người vui vẻ nói chuyện một lát.

Tống Vãn Thu dứt khoát mở toang cửa, lại lấy ra hai cái ghế đẩu nhỏ, cùng với bà Trương mỗi người một cái ngồi ở trên bệ đá trước cửa.

“Bà Trương, tình hình của đứa nhỏ nhà chị dâu Hà như thế nào rồi ạ?” Tống Vãn Thu hỏi, nghĩ đến lại bổ sung: “Từ Tuỳ Chu nhà cháu sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.”

Mặc dù cô cho rằng, Từ Tuỳ Chu ra ngoài không phải vì Hà Mộc Căn. Sở dĩ cô nói như vậy, hoàn toàn là vì muốn lấy được lòng tin của bà Trương.

Bà Trương thở dài: “Mộc Căn từ hôm qua đi ra ngoài rồi không về, các đồng chí trong nhà máy cũng giúp tìm, ai cũng không thấy đứa nhỏ đó, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.”

Tống Vãn Thu hỏi: “Vậy chị dâu Hà có hỏi, chỉ có Mộc Căn là đứa trẻ mất tích, hay trong thành phố cũng có những đứa trẻ khác bị mất không ạ?”

“Ai lại đi hỏi chuyện như vậy chứ.”

“Vậy chúng ta tạm giả sử Mộc Căn gặp phải bọn buôn người, nếu có nhiều đứa trẻ mất tích, có lẽ là hành động theo nhóm, người chuyển đi cũng phiền phức, có lẽ Mộc Căn hiện tại còn ở trong thành phố.” Tống Vãn Thu phân tích.

Bà Trương nghe vậy vội vàng hỏi: “Vậy nếu chỉ có Mộc Căn bị mất thì sao?”

Tống Vãn Thu ngẩng đầu nhìn bà: “Vậy thì rất khó nói, có lẽ gặp phải bọn buôn người, có lẽ có người cố ý nhắm vào nó, có lẽ tự mình xảy ra tai nạn.”

Sắc mặt bà Trương đột nhiên biến đổi, thần sắc căng thẳng và bất an: “Vãn Thu, ý của cháu là, có người cố ý giấu Mộc Căn?”

“Chỉ là một trong những khả năng thôi ạ.” Tống Vãn Thu nói.

Cô chỉ có thể nhắc nhở đến đây, không chỉ là trực giác của cô, mà còn là những chữ cái trên tường ở cổng lớn.

Những năm bảy mươi, ai lại vô duyên vô cớ vẽ chữ cái trên tường, cho dù thật sự biết tiếng Anh, cũng phải giấu thật kỹ.

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của Tống Vãn Thu, dù sao chữ cái trên tường rất khó thấy, một mặt tường lớn như vậy, một nét bên trái một nét bên phải, cần phải kết hợp lại mới nhìn ra được.

Cho nên không loại trừ khả năng chỉ là sự trùng hợp.

Một bên khác, Trần Cường gặp Từ Tuỳ Chu vẫn chưa đi, còn ở trong hẻm.

“Đội trưởng Từ, có phát hiện gì không?” Trần Cường đi tới, nhỏ giọng hỏi.

Từ Tuỳ Chu khoanh tay trước ngực, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào bức tường, nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ trầm tư, lắc đầu: “Không có, hoàn toàn không nhìn ra được.”

Trần Cường: … Anh đang nhìn cái gì? Trên tường có thứ gì?

“Không biết.” Anh nói một cách thản nhiên.

Trần Cường lại nghẹn lời: “Vậy anh đang làm gì?”

Từ Tuỳ Chu thu hồi ánh mắt, buông tay đang khoanh trước ngực, vẻ mặt vô cảm nhíu mày, nghiến răng nói một cách bất đắc dĩ: “Tôi cũng muốn biết đây.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️