Anh không nói một lời trở lại bàn ăn, đưa tay bắt đầu múc canh trong nồi, tự mình múc đầy một bát đậu phộng, mực khô và xương lớn để giải nhiệt.
Tống Vãn Thu không nhịn được liếc mắt nhìn một cái.
Từ Tuỳ Chu liếc thấy, lập tức có chút mỉa mai: “Sao? Chẳng lẽ tôi còn nói là không uống canh sao?”
Tống Vãn Thu: …
Cô cong mắt, khẽ cười: “Không có, anh uống nhiều vào, nếu không tối phải đói bụng đấy.”
Từ Tuỳ Chu lại nghẹn họng, anh tức giận nói: “Cô cứ nhất định phải nhắc nhở tôi sao?”
Tống Vãn Thu lập tức mang vẻ mặt “nói sai”: “Xin lỗi, là tôi nói sai rồi, tôi không nên nhắc anh chưa ăn mì, anh không thích đồ ăn từ mì, sau này tôi sẽ không nói nữa.”
Từ Tuỳ Chu nghe vậy trên đầu hiện lên một hàng dấu chấm hỏi, giọng nói cũng trở nên càng thêm lưu manh: “...Tôi khi nào nói là không thích ăn đồ ăn từ mì, đồng chí Tống Vãn Thu, cô đừng có hiểu sai ý của tôi.”
Tống Vãn Thu bị dọa sợ, rụt cổ lại, hô hấp cũng gấp gáp hơn mấy phần, cô ôm ngực nhỏ giọng nói: “Anh đừng lớn tiếng như vậy, tim tôi bị rung động đến phát hoảng.”
Cô giả vờ.
Vẻ lưu manh trên mặt Từ Tuỳ Chu khựng lại, khoảnh khắc sau đó liền thu lại, anh trừng mắt nhìn Tống Vãn Thu, lại hít sâu một hơi, lặng lẽ bắt đầu uống canh, gặm xương.
Đồ ăn ngon có thể xoa dịu lòng người, tính khí Từ Tuỳ Chu lập tức biến mất, thậm chí nhìn Tống Vãn Thu ăn ngon, trong lòng rất hối hận vừa rồi không nhào bột, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Anh nhịn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mắt mong chờ nhìn Tống Vãn Thu: “Có thể cho tôi nếm thử một miếng bột nhão của cô được không.”
Tống Vãn Thu hơi nâng cằm: “Chờ lát nữa anh rửa nồi chén bát?”
Từ Tuỳ Chu không hề nghĩ ngợi: “Tôi rửa.”
Tống Vãn Thu hài lòng: “Nếu anh không chê tôi ăn qua, thì đưa bát qua đây.”
Từ Tuỳ Chu vội vàng đẩy bát qua: “Tôi không chê!”
Tuy nhiên Từ Tuỳ Chu không biết, đáp ứng một cái là cả một đời.
Mãi cho đến khi hai người vào viện dưỡng lão, anh nhắc đến chuyện này vẫn tức đến nghiến răng, kêu gào năm đó bị Tống Vãn Thu lừa gạt, rửa nồi chén bát cả một đời.
Tống Vãn Thu một hơi chia cho Từ Tuỳ Chu một nửa trong bát, sau đó mượn bàn che tầm nhìn của đối phương, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tuỳ Chu cũng nhận thấy có điều không đúng, hơi nhíu mày, anh nhìn Tống Vãn Thu vài giây bằng ánh mắt đánh giá, không thấy có gì khác thường, lại thu hồi ánh mắt.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Từ Tuỳ Chu không cam tâm tình nguyện đi rửa nồi chén bát, Tống Vãn Thu không có việc gì, nằm trên ghế dựa suy nghĩ lung tung.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Tống Vãn Thu theo bản năng nhìn về phía Từ Tuỳ Chu.
Từ Tuỳ Chu nhận thấy ánh mắt của cô, lập tức như lâm đại địch, cả người đều căng thẳng: “Cô muốn làm gì?”
Tống Vãn Thu khó hiểu nhìn anh: “Câu này tôi hỏi anh mới đúng, anh muốn làm gì?”
Từ Tuỳ Chu dừng một chút: “Nếu cô muốn xem náo nhiệt, thì trước khi tôi rửa xong, cô không được mở cửa ra.”
Tống Vãn Thu: …?
Cô nhìn chồng đang cúi đầu rửa bát trong sân, bóng đêm u ám cũng không thể che giấu vành tai đỏ ửng của đối phương.
Tống Vãn Thu nhịn nhịn, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí thành phố Ninh, tên là khu nhà ở cho cán bộ công nhân viên, nhưng trên thực tế được gọi là khu nhà ở thì thích hợp hơn.
Bởi vì mỗi nhà đều có sân riêng, không phải là kiểu nhà lầu, cho nên những âm thanh nhỏ từ nhà hàng xóm, chỉ cần ở trong sân, đều có thể nghe rõ ràng.
Tiếng ồn ào bên ngoài, bắt nguồn từ con trai Mộc Căn của chị dâu Hà, buổi trưa đi ra đến nay chưa về, chị dâu Hà ra ngoài tìm mấy vòng cũng không tìm thấy, bây giờ người trong khu nhà cũng đang giúp nhau tìm.
Chị Hà mặt đầy lo lắng kể với mọi người: “Chỉ một lát thôi, một tiếng đồng hồ không thấy nó về, tôi liền ra ngoài tìm, nhưng mà tìm quanh khu vực lân cận rồi, hợp tác xã cũng đi xem rồi, đều không thấy người.”