Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 99: Bế quan tăng cấp.

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu nữ hài này chỉ có tu vi Nguyên Thần Trung Kỳ, nhưng ngay cả chính Giang Lan cũng ẩn giấu tu vi, người khác cũng có khả năng thế này.

Mà hắn lại không biết Tiểu Vũ Đệ Tam Phong là ai, bỗng nhiên lại tìm hắn, thấy thế nào cũng không giống như chỉ nói chuyện phiếm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, người trong bóng tối hiện thân có khả năng cao nhất.

Âm thầm không được, nên đi ra ánh sáng.

- Sư đệ đã Kim Đan viên mãn rồi sao?

Tiểu Vũ mở miệng hỏi.

Giang Lan gật đầu, không trả lời.

Hắn chưa bao giờ giấu tu vi mặt ngoài, nên người bình thường có thể nhìn ra được.

Đương nhiên, tu vi quá thấp thì không có khả năng.

Tiểu Vũ đi bên người Giang Lan, nàng do dự một chút, hỏi.

- Sư đệ quen tỷ muội của Đệ Tam Phong không?

Giang Lan liếc nữ hài này một cái, hắn không hiểu đối phương đến đây làm gì.

Nếu chỉ hỏi thăm vài vấn đề bình thường, ngược lại hắn có thể trả lời.

Nhưng đổi lại thì không chắc.

Nhìn tình huống trước mắt thì không có vấn đề gì.

- Từng gặp Ngao sư tỷ và Lâm sư tỷ.

Hắn chỉ biết hai người này của Đệ Tam Phong.

- Còn Đệ Nhất Phong thì sao?

Tiểu Vũ gật đầu rồi hỏi.

- Quen sư huynh Kinh Đình và sư huynh Cố Kỳ.

Giang Lan không nhanh không chậm nói.

Vấn đề bình thường, hắn trả lời, không có bất kỳ trở ngại nào trong lòng.

Cũng không phiền chán.

Còn chuyện tên tuổi, sau này rồi biết.

Đi ra ngoài dạo một vòng, tóm lại cũng nghe người ta nhắc đến một hai lần.

Hắn có ấn tượng.

Tiểu Vũ đi trên đường, nàng không mở miệng trước mà cúi đầu chơi ngón tay.

Giang Lan nhìn đối phương không nói nữa, trực tiếp hỏi.

- Sư tỷ còn có chuyện khác không?

Vị sư tỷ này rất nhỏ, cũng rất đáng yêu, nếu như đi chung với hắn, sẽ bị nhiều người chú ý.

Nhất là hắn.

Đến lúc đó không biết sẽ có chuyện kỳ quái gì xảy ra nữa.

Mặc dù rất muốn dẫn người trong bóng tối.

Nhưng hắn không nghĩ ra ngoài một mình, có nhiều người chú ý.

Nhất là khi vất vả lắm cuộc khiêu chiến kia mới mờ nhạt đi.

Vì thế, nếu không có chuyện gì, hắn chỉ muốn đi một mình đến xung quanh nhìn xem.

Mà không phải dẫn theo một đứa bé đi.

- Có.

Tiểu Vũ nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói.

- Lúc trước sư đệ Kinh Đình đưa cho sư đệ thứ gì đó đúng không?

- Đưa đồ?

Giang Lan nhìn đối phương, tò mò hỏi.

- Cụ thể là cái gì?

- Chính là… Đồ vật có liên quan đến Ngao sư tỷ.

Tiểu Vũ cảm thấy không mở miệng được, nhưng nàng vẫn cố gắng giải thích.

- Là một pháp bảo ghi chép.

Nghe được câu này, Giang Lan hiểu ra, là hình ảnh đi tắm.

Hôm nay, sao mọi người lại tìm hắn hỏi về hình ảnh đó vậy?

Đồ vật kia cũng chẳng có gì cả.

- Cái này sao?

Giang Lan lấy hạt châu ra rồi hỏi.

Mặc kệ như thế nào, nếu đã có người tìm đến tận cửa, vậy thì hắn không cần giữ lại nữa.

Dù sao cứ bị người đến tìm, dễ dàng bị người chú ý.

- Ta có thể xem thử không?

Tiểu Vũ hỏi.

Nàng cũng không cầm lấy, mà chờ Giang Lan đồng ý.

Thấy hắn gật đầu, nàng mới cầm hạt châu lên.

Rất nhanh, nàng kiểm tra một chút.

- Sư đệ đã xem?

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, nhẹ nhàng hỏi.

- Có vấn đề gì không?

Giang Lan hỏi.

- Ngược lại không có vấn đề gì.

Tiểu Vũ cúi đầu nói.

Đúng là không có vấn đề gì, bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt.

Sau đó Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, nói.

- Sư đệ có thể bán cái này cho ta không? Ta có…

Tiểu Vũ sờ bên hông, sau đó phát hiện nàng không cầm túi trữ vật theo.

- Sư đệ chờ ta chút được không? Ta quay về lấy đồ vật đến đây.

Tiểu Vũ nói.

Vốn dĩ Giang Lan định đồng ý, mặc dù đồ vật này không có tác dụng gì, nhưng nếu đối phương muốn lấy, hắn sẽ không từ chối.

Nhưng lúc này, ánh mắt kia lại xuất hiện lần nữa.

- Để lần sau đi, lần sau gặp mặt rồi đưa cho ta cũng được.

Nói xong, Giang Lan quay đầu rời đi.

Hắn không cầm hạt châu theo.

Đưa nó đi, người Đệ Tam Phong sẽ không tìm hắn nữa.

Loại chuyện thế này, Giang Lan không để trong lòng.

Thứ hắn quan tâm là người trong bóng tối kia hơn.

Nhưng người kia đã xuất hiện, vậy thì nữ hài này thoát khỏi hiềm nghi.

Giang Lan rời đi, Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng, nàng cất hạt châu vào rồi đi về.

Hi vọng kịp đưa đồ đến.

. . .

Giang Lan lại quay về con đường có nhiều người.

Hắn nỗ lực muốn dẫn người này ra, nhìn một chút.

Nhưng lúc hắn đi vào nơi đông người, ánh mắt kia lại biến mất.

- Vì sao vậy?

Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

Đối phương từ bỏ?

Giang Lan cũng không gấp gáp, hắn đi dạo một vòng, nhìn một vòng.

Ánh mắt kia vẫn không xuất hiện.

Không lâu sau, Giang Lan muốn quay về.

Có lẽ trên đường về, đối phương sẽ xuất hiện.

Những năm này, đa số thời gian hắn đi, rất ít khi ngự kiếm phi hành.

Hôm nay vẫn đi bộ.

Khi đến rừng cây, hắn nhìn thấy một cây đinh đâm vào một con vật, là con thỏ.

Giang Lan nhìn thoáng qua, cũng không quan tâm.

Đường về của hắn cố định sẵn, không đi lệch hướng.

Đi được một đoạn, hắn lại thấy một con động vật bị đóng đinh trên cây.

Lần này là một con heo.

Giang Lan nhíu mày.

Gặp một lần tính là bình thường, gặp lần thứ hai thì khác thường rồi.

- Muốn mai phục ta ở đây?

Hắn không nghĩ nhiều nữa, bước lên phía trước.

Lúc nào cũng có thể điều động lực lượng trên người.

Sau đó, Giang Lan thấy được con thứ ba bị đóng đinh trên cây.

Mỗi lần không giống nhau lắm.

- Năm con, cảm giác không đúng.

Giang Lan tăng tốc độ đi.

Xem ra phải nhanh chóng quay về.

Nhưng khi hắn bước nhanh về phía trước, bỗng nhiên hắn cảm giác sau lưng có sức mạnh xuất hiện.

Cực kỳ rõ ràng.

Giang Lan lập tức lui lại, hắn quay đầu nhìn.

Vừa xem, hắn phát hiện ra có một người rơm bị đóng đinh trên cây.

Trong nháy mắt nhìn thấy người rơm, Giang Lan có cảm giác tâm thần rối loạn, nhưng một giây sau đã khôi phục, nhưng vẫn có cảm giác bị trói buộc.

Giang Lan không do dự nữa, hắn ngự kiếm rời đi.

- Phản Hư sơ kỳ, có thể đánh.

- Xem hắn có ra tay không?

Đối phương rất biết cách trốn, hắn không tìm ra.

Giang Lan dùng cách bình thường ngự kiếm rời đi.

Không tính nhanh, cũng không quá chậm.

Nhưng hắn vẫn cảm giác được sự trói buộc kia vẫn còn, giống như nhắm vào nguyên thần của hắn, nếu không phải tu vi của hắn cao, có lẽ sẽ không phát hiện ra.

Lúc này, Trấn Thần Kình trong cơ thể trở nên xao động.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Trấn Thần Kình không ngừng đánh vào loại trói buộc ở trong cơ thể hắn.

Oanh!

Một lúc sau, đã loại bỏ sự trói buộc kia.

Nhưng Giang Lan yên lặng dùng Nhất Diệp Chướng Mục, không cho trạng thái này bị người khác thấy.

Cuối cùng, Giang Lan về đến Đệ Cửu Phong.

- Không đuổi theo nữa, xem ra thủ đoạn của hắn là những thứ kia. Khá giống chú thuật.

Giang Lan cảm giác đối phương đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ hắn về núi.

Nên nửa đường mới biến mất.

Nếu hôm nay hắn ngự kiếm quay về, có lẽ sẽ bị dụ đến rừng cây.

- Đối phương đã ra tay, xem ra ta cũng phải nhanh hơn. Đầu tiên tăng lên Phản Hư trung kỳ. Sau đó ra khỏi Côn Luân, giết hắn.

- Gần đây không thể rời núi, đối phương sẽ cảm thấy ta trúng chú thuật, không sống lâu được nữa.

- Xem ra có liên quan đến Thiên Nhân Tộc.

Ngoài Thiên Nhân Tộc ra, không còn ai muốn giết hắn nữa mới đúng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)