Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 98: Tiểu nữ hài bỗng nhiên xuất hiện.

Chương Trước Chương Tiếp

- Đúng là có việc nhỏ, muốn nhờ sư đệ giúp đỡ.

Kinh Đình nhìn Giang Lan nói.

Buôn bán hình ảnh nữ thần tắm là tội lớn.

Hắn rất bất đắc dĩ, không phải vậy thì hôm nay đã không đến.

Lâm Tư Nhã luôn uy hiếp hắn.

Làm cho hắn rất khó chịu.

Nếu như có thể lựa chọn, hắn đã không nhận cái hạt châu kia rồi.

Như vậy sẽ không gặp phiền phức như hôm nay.

- Là chuyện gì?

Giang Lan hỏi.

Loại vấn đề như giúp đỡ, hắn vẫn luôn rất cảnh giác.

Nhất là gần đây còn bị theo dõi, thì càng cảnh giác hơn, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Dễ dàng đánh cỏ động cỏ.

- Sư đệ còn nhớ hạt châu lúc trước ta đưa cho ngươi nữa không? Lúc ta đi khỏi Đệ Cửu Phong đó.

Kinh Đình thử hỏi.

Hắn không nói ra tên hạt châu kia.

Nghe được vấn đề này, Giang Lan nghĩ lại.

Lúc Kinh Đình rời khỏi Đệ Cửu Phong.

Khi đó đúng là đối phương cho hắn một ít gì đó, trong những vật này cũng có một hạt châu, nếu như hắn không có nhớ nhầm, hạt châu kia là. . . Hình ảnh Ngao Long Vũ tắm đồ.

Nghĩ đến cái này, Giang Lan hiểu ra mục đích đến của bọn họ.

Nhất là vị Lâm sư tỷ này là sư muội của Ngao Long Vũ.

Hắn không hỏi nhiều, mà lấy hạt châu từ trong hồng hồ lô ra.

- Sư huynh nói là cái này?

Thật ra nếu nói hạt châu đã bị tiêu hủy có lẽ càng tốt hơn, nhưng sợ là đối phương sẽ không tin, một lòng muốn lấy về, vậy thì rất phiền phức.

Còn không bằng trực tiếp trả lại, dù sao vật này cũng không có giá trị gì.

Nhưng là đối với một số người mà nói, có lẽ là một cây gai.

Trong nháy mắt nhìn thấy hạt châu, Lâm Tư Nhã rất vui vẻ.

Kinh Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, sư đệ Đệ Cửu Phong tương đối quái gở, đúng là sẽ không rao bán những thứ thế này.

Nếu không phải vậy, có trời mới biết lại phải tìm bao lâu nữa.

Dù sao, hắn biết Lâm Tư Nhã tìm hơn cả năm, mới tìm được đến nơi này.

Lâm Tư Nhã lập tức cầm lấy hạt châu, sau đó nói.

- Chúng ta muốn lấy lại thứ này, nếu sư đệ muốn đền bù gì thì cứ nói.

Đương nhiên bọn họ sẽ không cướp đoạt.

Lúc đó sẽ làm cho bọn họ dính vào phiền toái rất lớn.

Nếu mâu thuẫn với các ngọn núi khác thì không sao, nhưng Đệ Cửu Phong thì không được.

Nơi này chỉ có một người đệ tử, sư bá Đệ Cửu Phong rất quan tâm hắn.

Đền bù?

Thật ra Giang Lan không cần đền bù gì cả, dù sao vật này vốn cũng không có giá trị.

Cứ xem bọn họ muốn cho hắn cái gì thì hắn lấy cái đó.

Chỉ vì không muốn thiếu nợ nhau mà thôi.

Sau này cũng không càn gặp mặt nhiều.

Vốn dĩ Lâm Tư Nhã rất vui, nhưng khi nhìn hạt châu, nàng ngây ngẩn cả người.

Ý cười cũng cứng đờ trên mặt.

Nàng nhìn Giang Lan, thử hỏi.

- Sư đệ nhìn nội dung bên trong rồi?

Kinh Đình bên cạnh nghe được câu này thì giật mình, hắn lập tức nói.

- Lúc ta cho Giang sư đệ, đang ở trạng thái chưa bao giờ nhìn qua, Giang sư đệ ngươi phải ăn ngay nói thật.

Giang Lan nhìn Lâm Tư Nhã và Kinh Đình, nói.

- Đồ vật bên trong có kỳ lạ, ta chỉ xác nhận lại một chút.

Lời nói của hắn là thật, khi cầm hạt châu này, hắn cảm giác đồ bên trong không giống người bình thường suy nghĩ.

Sau đó hắn xác minh lại.

Thật ra nội dung cũng không có gì.

Vảy rồng cũng xem như là y phục nhỉ?

- Sư đệ, ngươi cầm hạt châu này đi.

Lâm Tư Nhã trả hạt châu cho Giang Lan, tiếp tục nói.

Hôm sau chúng ta lại đến, đúng, đừng làm mất hạt châu này, xin nhờ sư đệ.

Ngay khi Giang Lan cầm hạt châu, Lâm Tư Nhã chạy.

Nhìn thấy vậy.

Kinh Đình cũng chạy.

Giang Lan không hiểu những người này ở đây làm gì.

Nhưng mà. . .

- Có vẻ hạt châu này là một thứ phiền phức.

Nhìn hạt châu trong tay, Giang Lan có loại cảm giác này.

Nhưng cũng không đến mức quá đáng, nên không cần quan tâm nhiều.

Đến mức hôm nào quay lại.

Khi đó hắn không xuống , những người này cũng không tìm thấy hắn.

Hắn cũng không quan tâm bọn họ đến lúc nào, gặp được thì gặp, không gặp được cũng chẳng còn cách nào.

Say khi cất hạt châu, Giang Lan đi ra ngoài.

Lần này hắn muốn đi xem nơi luyện thuật pháp của đệ tử Côn Luân.

Có lẽ sẽ có biện pháp dẫn người kia ra, hắn chỉ cần biết tu vi của đối phương là đủ.

Cái gì cũng không biết, làm cho hắn cảm giác không an toàn.

Nếu như thực sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể đưa Khổn Tiên Thằng ra khỏi Côn Luân thử một lần.

May mà đối phương không dám lên Đệ Cửu Phong.

Giang Lan đi về nơi đệ tử luyện thuật pháp.

Hắn đi rất lâu, đi ngang qua một số nơi có nhiều người.

Nhưng không hề phát hiện ra những người kia.

Ngay lúc sắp đến, cuối cùng cũng cảm giác được sau lưng có người nhìn chằm chằm mình.

Hắn không quan tâm.

Xem như không biết.

Mấy năm này luôn như vậy.

Thế nhưng. . .

Vì sao lần này đối phương không che giấu nữa?

Giống như đang ở sau lưng.

Không ẩn nấp nữa?

- Không đúng.

Trong lòng Giang Lan cảm giác sự khác biệt với trước kia.

- Ánh mắt không đúng, đối phương không có ác ý, ánh mắt như có như không, đang do dự?

Cái này hoàn toàn khác với phía trước.

Hơn nữa hắn còn nghe được tiếng bước chân, chỉ cần cảm giác, hắn có thể phát hiện được tu vi của đối phương.

Nguyên Thần trung kỳ?

Đối phương ở sau lưng, hắn không giả vờ được.

Sau đó hắn dừng lại, nhìn qua.

Vừa nhìn, Giang Lan đã nhíu mày lại.

Là một tiểu nữ hài.

Nàng cột cao đuôi ngựa, mặc y phục lam trắng, đôi mắt thật to, cực kỳ đáng yêu.

Nhìn thấy Giang Lan nhìn qua, đối phương có chút khẩn trương, nhưng cũng không có né tránh.

- Có việc gì vậy?

Giang Lan hỏi.

Hắn chắc chắn mình chưa bao giờ gặp tiểu nữ hài này, cũng không thấy đối phương giống người trước kia theo dõi hắn.

Hai người theo dõi với tầng thứ hoàn toàn không bằng nhau.

Nhưng Giang Lan sẽ không thả lỏng cảnh giác.

Chắc chắn đối phương sẽ ngụy trang.

Bây giờ tiểu nữ hài này trắng trợn đi theo, hắn lại không phát hiện, cảm giác nói không được.

Cho nên, chỉ có thể chủ động mở miệng hỏi thăm.

- Ngươi là sư đệ Đệ Cửu Phong sao?

Tiểu nữ hài rất nhanh đã ổn định lại, sau đó mở miệng hỏi thăm.

- Đúng vậy, sư tỷ là?

Giang Lan hỏi.

Hắn hoàn toàn không biết đối phương là ai.

Đến mức chuyện sư tỷ nhìn như một đứa bé, hắn cũng không ngạc nhiên.

Thế giới Đại Hoang này không thiếu cái lạ, có người càng tu luyện thì càng nhỏ.

Có nguyên nhân vì thần thông, cũng có chủng tộc hay là công pháp gì đó.

Đừng nói sư tỷ, một cái tiểu nữ hài là sư tổ cũng có khả năng rất cao.

- Đệ tử Đệ Tam Phong. . .

Tiểu nữ hài ngừng lại, giống như nuốt vào lời gì, sau đó tiếp tục nói.

- Sư phụ gọi ta là Tiểu Vũ.

Nói xong, nàng còn đưa tín vật của Đệ Tam Phong ra.

Đúng là đệ tử của Đệ Tam Phong.

- Vậy sư tỷ đang tìm ta sao?

Giang Lan hỏi.

Đệ Tam Phong?

Hắn rất chắc chắn, bản thân không có thù với Đệ Tam Phong.

Hoặc nói cách khác, trong cả tông môn, hắn cũng chẳng gây thù với ai.

Cho dù là gặp nhau cũng đã ít càng thêm ít.

Sẽ không có người sẽ mạc danh kỳ diệu tìm hắn để gây sự, nhiều lắm là có người không quen nhìn hắn tu vi tấn thăng nhanh.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhưng Đệ Tam Phong có gian tế hay không, không nói là được rồi.

Hắn và gian tế là có thù, hắn giết rất nhiều người ngoài ý muốn.

Chủ yếu là do những người kia không chịu buông tha hắn.

- Sư đệ muốn đi đâu?

Tiểu Vũ mở miệng hỏi.

- Đi xung quanh một chút.

Giang Lan trả lời.

Hắn không biết mục đích của đối phương, vì thế hắn không muốn nói nhiều.

Cho đến bây giờ, người theo đuôi hắn vẫn còn chưa có xuất hiện, tiểu nữ hài này, có khả năng rất cao.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)