Ngự kiếm ở giữa không trung.
Giang Lan duy trì tốc độ, không thay đổi chút nào.
Trạng thái của hắn có vẻ bình thường, nhưng thật ra đang đề phòng xung quanh, lúc nào cũng có thể ngưng tụ lực lượng, đi vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng rất nhanh, Giang Lan cảm thấy ngạc nhiên.
- Biến mất?
Đúng vậy, đã biến mất.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn nhận ra có sát ý.
Nhưng sau khi sát ý xuất hiện, hắn không chỉ không bị công kích, mà ánh mắt nhìn chằm chằm cũng biến mất.
- Thật cẩn thận, không biết hắn nghĩ thế nào.
Giang Lan không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, hắn cảm giác đối phương đang cố kỵ cái gì đó.
Nhưng cụ thể là cái gì thì không biết.
- Vì không chắc chắn giết được ta hay vì cái khác?
Dù thế nào đi nữa, sau này hắn đi ra ngoài còn phải cẩn thận hơn.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm thế này không tốt chút nào.
Hắn muốn tìm ra những người này, sau đó xử lý sạch.
Nếu như kéo dài đến lúc độ kiếp thì phiền phức lớn.
- Sau này không thể bị chú ý đến thế này nữa, phải tìm được thuật pháp có thể xem nhẹ.
Dùng Nhất Diệp Chướng Mục thì có thể không bị chú ý đến.
Nhưng Nhất Diệp Chướng Mục không thể dùng thoải mái được.
Phải tìm thuật pháp mà Côn Luân có.
- Tu luyện trước, sau đó giải quyết người theo đuôi hôm nay.
Chờ phát hiện được tu vi của đối phương thì hắn mới ra tay được.
. . .
Trở lại U Minh động, Giang Lan bắt đầu tu luyện.
Hắn quyết định qua mấy tháng nữa rồi mới ra khỏi Đệ Cửu Phong một lần.
Nếu đã bị để mắt đến, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết nó.
Nhất là đối phương còn có sát ý.
Nếu như theo dõi bình thường, có lẽ hắn sẽ trốn ở Đệ Cửu Phong trăm năm không ra ngoài.
Có lẽ lúc đi ra, là lúc đi độ kiếp.
...
Mặt trời nhô lên trên Đệ Cửu Phong.
Đêm tối bắt đầu lùi dần.
Mấy hạt sương sớm rớt trên lá, sau đó mặt trời dâng lên cao.
Thoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Sáng sớm.
Giang Lan ra khỏi Động U Minh.
Lần này hắn đưa bồn hoa đi ra.
Là trứng thực vật và hoa U Dạ.
Hoa U Dạ vẫn còn sống, chỉ là nhìn chẳng có tinh thần gì.
Ngẫu nhiên có thể đưa ra phơi nắng.
Không tươi tắn lên, nhưng cũng chẳng khô héo xuống.
Cứ như vậy là được.
Hôm nay là thời gian phơi nắng, thuận tiên đưa trứng thực vật ra phơi nắng luôn.
Đặt bồn hoa ở trong sân.
Sau khi rót linh dịch, Giang Lan không hề rời đi, cũng không thanh lý vườn.
Hắn lấy Nguyên Nhất Kính ra.
Tấm gương này dùng dưới ánh mặt trời thì hiệu quả càng cao.
Không thích hợp sử dụng trong động U Minh.
Sau đó, Giang Lan chiếu gương lên mình, đưa lưng với mặt trời.
Một giây sau, một luồng ánh sáng xuất hiện trên người hắn, ánh mắt hắn bắt đầu vặn vẹo, giống như hồn bị tấm gương hút vào trong.
Một lúc sau, Giang Lan đứng trên đất, đối diện có một người ánh sáng xuất hiện.
Đối phương không có hình dạng, nhưng Giang Lan cảm giác được thực lực của người đó ngang bằng với hắn.
Nhưng khi hắn thử, đối phương không có Trấn Thần Kình.
Cũng không mô phỏng được thần thông.
Pháp bảo này có hạn chế không nhỏ.
Sau đó, Giang Lan hành động, hắn không dùng lực lượng khác, trực tiếp dùng Thiên Hành Cửu Bộ và Cửu Ngưu Lực.
Mà đối phương cũng ra tay.
Oanh!
Oanh!
Hai bên liên tục công kích, bóng người như ẩn như hiện.
Lực lượng cường đại bay khắp nơi.
Lúc này, Giang Lan cảm giác trước người có một cỗ khí lưu xuất hiện.
Là thuật pháp Phong Bạo Nhãn.
Đối mặt với Phong Bạo Nhãn, Giang Lan không hề do dự, trực tiếp đánh một quyền.
Oanh!
Phong bạo tán loạn, mà đối phương cũng xuất hiện sau lưng hắn.
Đó là vận dụng thuật pháp.
Giang Lan biết, hắn đúng là có khuyết điểm này.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên gặp.
Bắn ra!
Bỗng nhiên lôi đình xuất hiện sau lưng nắn.
Giam cầm đối phương trong nháy mắt.
Quyền của Giang Lan đánh về quang ảnh phía sau.
Ầm!
Hai quyền đối lập.
Lực lượng tàn phá bừa bãi.
Giang Lan muốn dùng một quyền đánh tan nó, đối phương cũng giống vậy.
Lực lượng bài xích.
Hai bên trực tiếp lùi về sau một đoạn.
Lúc Giang Lan rơi xuống đất, hắn phát hiện trên đất có dấu vết sét đánh.
Không phải do hắn làm.
Không tốt.
Oanh!
Lôi đình từ trên trời rơi xuống, hàng ngàn sấm sét gào thét đến.
Mà dưới chân hắn bị lôi đình giam cầm.
Đương nhiên đây không phải là vấn đề, vấn đề là lôi đình chỗ này được bố trí từ trước.
Cửu Ngưu Lực dâng lên.
Oanh!
. . .
Trong sân Giang Lan mở mắt.
- Lại thua.
Thật ra nếu dùng thần thông thì hắn có thể thắng.
Nhưng làm vậy thì lực lượng không bằng nhau.
Lúc hai bên có cùng lực lượng, muốn thắng thì rất khó.
Cuối cùng vẫn do thiếu kinh nghiệm.
Lần sau làm lại vậy.
Loại rèn luyện này rất có ích với hắn, ngược lại không phải dùng để học tập.
Mà dùng để đề phòng.
Dù sau này gặp tình huống giống vậy, cũng có thể nhanh chóng tìm được cách ứng phó.
Ba năm trôi qua, Giang Lan củng cố tu vi Phản Hư.
Không lâu nữa Cửu Ngưu Lực sẽ đi vào cảnh giới tối cao.
Thiên Hành Cửu Bộ thì còn lâu.
Còn những thuật pháp khác cũng luyện thuần thục, học tập xong.
Nhìn thêm nhiều trận pháp mới.
Quảng trường đại điện trên Đệ Cửu Phong được hắn bố trí không ít trận pháp phòng ngự và công kích.
Nhưng vẫn không quá hoàn thiện, nếu sau này biết nhiều hơn thì sẽ cải tạo lại.
Còn tu vi mặt ngoài đã đến Kim Đan viên mãn.
- Đã Kim Đan viên mãn, vài năm sau, sư phụ sẽ tìm cho ta nơi để đột phá Nguyên Thần.
Muốn tăng lên Nguyên Thần, cần không ít thời gian, hoặc đi lịch luyện một lần.
Giống lúc lên Trúc Cơ và Kim Đan.
Lúc lên Trúc Cơ, đi bí cảnh Đệ Tam Phong.
Lên Kim Đan, đi Không Tĩnh Hồ.
Thế nên lần lên Nguyên Thần, chắc chắn sư phụ sẽ tìm một chỗ cho hắn.
Là nơi nào, đến lúc đó có thể xem thử.
Giang Lan không quan tâm, điều hắn chú ý là người trong bóng tối.
Những năm này, hắn đi ra ngoài khá nhiều lần.
Mỗi lần đến nửa đường thì bị theo dõi, chỉ cần đến nơi vắng vẻ thì đối phương sẽ có sát ý.
- Hắn cần lòng tin một kích giết chết ta mới làm, nhưng từ đầu đến cuối không hề ra tay, vì sao vậy?
- Ẩn núp rất kỹ, không thể phát hiện được tu vi của đối phương.
Những năm này, Giang Lan cũng tu luyện thuật pháp tránh theo dõi.
Nhưng hắn không dùng.
Vì làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ.
Nếu dùng, hắn lo lắng người luôn quan sát hắn sẽ phát hiện.
Từ đó không dẫn người này ra được.
Hôm nay hắn còn muốn ra ngoài đi chơi, xem có cách nào làm đối phương bại lộ không.
Đương nhiên, cách dễ nhất là rời khỏi Côn Luân, nhưng lại rất mạo hiểm.
Giang Lan không ngự kiếm phi hành, hắn đi một đường từ Đệ Cửu Phong ra ngoài.
Thuận tiên xem có chỗ nào cần xử lý không.
Nhưng vừa xuống núi, hắn gặp được hai người, nhìn dáng vẻ thì đang muốn lên Đệ Cửu Phong.
Ngược lại không phải người xa lạ.
Miễn cưỡng tính là quen biết.
Một người là Kinh Đình Đệ Nhất Phong, người thứ hai là Lâm Tư Nhã Đệ Tam Phong.
- Giang sư đệ muốn ra ngoài?
Nhìn thấy Giang Lan xuống núi, Kinh Đình mở miệng chào hỏi trước.
- Sư huynh sư tỷ, có việc gì sao?
Giang Lan nhẹ giọng hỏi.
Hắn không gặp gỡ hay tiếp xúc quá nhiều với bất kỳ ai.
Hai người bỗng nhiên đến đây, đại khái là có chuyện gì đó đi.
Lâm Tư Nhã nhìn Giang Lan, trong chớp mắt không biết nói thế nào.
Nàng nhìn qua Kinh Đình.
Mồ hôi lạnh trên trán Kinh Đình ứa ra, đúng là khó mở miệng thật.
Nhưng nghĩ đến tính cách của sư đệ, có lẽ không hứng thú với những chuyện này.
Hắn cảm thấy hơi yên lòng.