Tửu Trung Thiên không nói gì thêm nữa. Hắn chỉ tò mò.
- Thiên Nhân Tộc không hỏi đến sao?
- Rất yên tĩnh, chẳng nói câu nào.
Phong Nhất Tiếu tiếp tục uống trà.
- Ta đi một chuyến đến Thiên Nhân Tộc. T
Tửu Trung Thiên nói thẳng.
- Không thích hợp?
- Vì sao không thích hợp?
- Trưởng lão Thiên Nhân Tộc vừa bỏ mình bên chỗ chúng ta, ngươi đi chuyến này chính là đâm đầu vào họng súng.
- Có quan hệ gì với chúng ta? Nếu bọn chúng muốn khiêu chiến chúng ta, đương nhiên phải chịu được khiêu chiến lại, có đi có lại mới đúng, còn lại là vấn đề của bọn họ. Lần này ta và Trung Lộ đi là được.
Tửu Trung Thiên nói thẳng.
Sau đó hắn trực tiếp rời đi.
Phong Nhất Tiếu uống ly trà, sau đó cũng biến mất.
...
...
Giang Lan luôn tu luyện.
Thời gian một tháng đối với hắn mà nói, gần như dùng để quen thuộc thực lực của giai đoạn.
Ngẫu nhiên hắn viên thuốc để củng cố tu vi.
Trong tháng này hắn ở Đệ Cửu Phong không ra ngoài.
Giang Lan nghe xong ý kiến của sư phụ, đi đến nơi khác ở Côn Luân xem.
Nhưng chẳng có gì đặc biệt.
Cho nên không có lợi ích gì đối với việc đánh dấu.
Nhưng có thể nhìn thấy một số người, và nghe được vài âm thanh.
Nhìn thấy người khác hưng phấn, phẫn nộ, ghen ghét.
Có chút đáng giá học tập, có chút có thể tự xét lại bản thân.
Ra ngoài cũng không có chỗ xấu.
Nhất là khi không có nguy hiểm gì.
Mà nửa tháng trước, hắn cũng nhận được hai cái pháp bảo, là do một vị sư huynh Đệ Bát Phong đưa đến.
Nói là do sư huynh Trung Lộ đặc biệt chọn cho hắn.
Dù không phải là tốt nhất, nhưng là thích hợp nhất.
Cái thứ nhất là một gương đồng, tên là Nguyên Nhất Kính.
Có tác dụng rất thực tế.
Đó là chiếu vào bản thân, sau đó tự mình đánh với mình.
Dựa theo lời sư huynh Đệ Bát Phong nói, Giang Lan rất ít khi ra ngoài, thiếu sự rèn luyện, không biết bản thân có khuyết điểm gì, cũng thiếu kinh nghiệm khi đối địch.
Cái Nguyên Nhất Kính này có thể bù đắp giúp hắn về phương diện này.
Giang Lan rất đồng ý với quan điểm này.
Nhưng việc tự mình đánh mình quá khó khăn.
Dùng Cửu Ngưu Lực đánh Cửu Ngưu Lực, không biết sẽ đánh thành dạng gì.
Có thể dùng khi chưa thành Tiên.
Bây giờ hắn có thể dùng rất lâu.
Mà cái thứ hai là một cái khay bát quái.
Đây cũng là một pháp bảo phụ trợ.
Khay vuông bát quái có tác dụng chủ yếu để mô phỏng bày trận, và thể hiện tác dụng của trận pháp.
Tiết kiệm không ít tài liệu.
Sư huynh Đệ Bát Phong nói, hắn có thiên phú về trận pháp, nếu để lãng phí thì thật đáng tiếc.
Có thể dùng trận pháp xem thử chính mình, nếu như có thiên phú thật thì đúng là quá tốt, ngược lại có thể phát triển thêm về phương diện này.
Giang Lan cũng rất đồng ý về câu nói này.
Vì thế hắn nhận cả hai pháp bảo.
Nhưng trước mắt hắn không biết dùng như thế nào.
Dù sao bây giờ cũng đang ở vào giai đoạn củng cố tu vi, quen thuộc pháp thuật.
Con đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, những thứ như tu luyện cũng phải từ từ.
Cứ nghĩ học là biết ngay là không thể nào.
Không đủ thời gian.
Vì thế phải đi theo thứ tự trước sau, điều này rất quan trọng.
Nhưng trong tháng này, hắn cũng nghe được vài chuyện.
Ba vị tiên Thiên Nhân Tộc đến Côn Luân đã chết.
Sư bá Đệ Bát Phong dẫn theo Trung Lộ sư huynh đến Thiên Nhân Tộc, bây giờ vẫn chưa về.
Giang Lan đứng dậy rót linh dịch cho trứng thực vật và hoa U Dạ,
Hoa U Dạ vẫn không có tinh thần như trước, giống như không bao lâu nữa sẽ héo.
Sư phụ đưa tài liệu làm vườn cho hắn.
Hắn làm theo, trồng rất cẩn thận.
Thế nhưng là...
Không có tinh thần vẫn là không có tinh thần.
Hắn không có cách nào nữa.
Chỉ có thể tiếp tục trồng, mong là đóa hoa này có thể vượt qua khó khăn.
Trứng thực vật không hề thay đổi, rất ổn định.
Ổn định như thế một trăm năm, đúng là làm người ta bớt lo.
Làm xong những thứ này, Giang Lan rời khỏi Đệ Cửu Phong, hắn lại muốn ra ngoài dạo chơi.
Mỗi một lần đều đi đến chỗ khác nhau, nên không bị chú ý đến.
Nếu có người chú ý đến, hắn sẽ đi ngay.
Nhưng có một số người biết hắn, làm hắn cảm giác hơi phiền phức.
- Nghe nói sư bá Đệ Bát Phong về rồi, còn bị thương nữa.
- Nghe nói bị Yêu Tộc đánh lén, Trung Lộ sư huynh cũng bị thương.
- Mấy ngày nay nghe nói có Yêu Tộc xuất hiện, không biết bọn chúng muốn làm gì.
- Đừng nói cái này, các ngươi có biết kết quả sư huynh Đệ Bát Phong khiêu chiếu Thiên Nhân Tộc chưa?
- Kết quả? Không nghe nói, nhưng thấy bảo tất cả người khiêu chiến đều là Tiên, mỗi ngày đánh một trận, đánh đến chín ngày.
- Nghe nói chiến thắng năm trận liên tiếp, sau đó trận thứ sáu thì đánh ngang tay.
Giang Lan rời khỏi đây.
Hắn đi gặp Lộ Gian.
Người này trước đây đặc biệt đến chào hỏi hắn.
Nhưng không ngờ đối phương lại mạnh như vậy.
Ngược lại làm hắn cảm giác ngoài ý muốn.
Dù là lời đồn hay chiến tích cũng xem như rất mạnh.
Hắn đã giao đấu với Mâu Hưu nên biết thiên phú của Thiên Nhân Tộc rất mạnh.
Nếu như hắn không đánh lén, cộng thêm đối phương chủ quan, nếu không thì chẳng thể một kích đánh chết được.
- Vì thế có thể thấy được, dù có thiên phú hay át chủ bài, cũng không thể khinh thường kẻ địch.
Nếu không thì Mâu Hưu của hôm nay chính là ngày mai của hắn.
Tu vi tăng cao, càng dễ khinh thường kẻ địch.
Nhưng ba vị Tiên Thiên Nhân Tộc chết thế nào, đến nay vẫn chưa có câu trả lời.
GIang Lan cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhìn thì rõ ràng do Côn Luân, nhưng Côn Luân lại ra tay gần chỗ mình như vậy sao?
Cảm giác không giống.
Có khả năng vu oan giá họa nhiều hơn.
- Nhưng tên của ta, tám chín phần đã bị Thiên Nhân Tộc biết, mong là đừng dời lực chú ý lên người ta.
Giang Lan muốn đi nơi khác một chút.
Sau đó quay về tu luyện tiếp.
Vốn dĩ hắn muốn đổi chỗ, bỗng nhiên lại cảm giác được phía sau có người theo dõi mình.
Cảm giác rất yếu.
Nhưng không dừng lại, liên tục nhìn.
Hắn đã làm xong chuẩn bị phản kích.
- Sẽ là ai đây?
Dọc đường đi, Giang Lan nghi ngờ trong lòng.
Trong Côn Luân bị đồng môn nhắm vào, đây là lần đầu tiên.
Lần ở bí cảnh chỉ là do tai bay vạ gió.
Mà bây giờ mục tiêu của đối phương là hắn.
Giang Lan không quay về, cũng không quay đầu nhìn, hắn đi với tốc độ và tiết tấu bình thường như trước.
Nhưng cố gắng đi về nơi vắng người.
- Cảm giác không tốt đẹp gì, nhưng cũng không có ác ý. Ánh mắt bình tĩnh này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không bình thường. Hoặc là đối phương bị lợi dụng bắt theo dõi ta?
Giang Lan không biết đối phương là ai, nhưng không thể loại trừ khả năng là người Thiên Nhân Tộc.
Gian tế trong Côn Luân có một đống, có vài người Thiên Nhân Tộc ẩn mình cũng không phải là không được.
Một lúc sau, Giang Lan đi về Đệ Cửu Phong.
Đường đi về có rất ít người.
Bắt đầu đến chỗ vắng vẻ.
Có nhiều nơi thích hợp ra tay mà không sợ bị phát hiện.
Côn Luân không nhỏ.
Giữa núi thường có một thung lũng khá sâu.
Giang Lan ngự kiếm đi đến Bỉ Giác Thiên, lúc này hắn phát hiện một tia sát ý.
Trong nháy mắt khi phát hiện ra, hắn điều động sức mạnh vô hình trên người.
Chỉ cần đối phương dám ra tay, hắn có thể phát hiện ra tu vi của đối phương ngay.
Hoặc là một kích giết đi, hoặc là trốn về Đệ Cửu Phong.
Bây giờ hắn không thể cảm giác được vị trí của đối phương, đây không phải có tu vi Phản Hư thì cũng trên người có pháp bảo.
Nếu đánh nhau thì không biết ai sẽ thắng ai.
Nhưng hắn có Thiên Hành Cửu Bộ, chắc chắn có thể quay về.
-----------------------