Chờ tu sửa xong quảng trường. Giang Lan tiếp tục quét dọn đại điện.
Sau đó, hắn quay về động U Minh muốn tiếp tục tu luyện.
Lúc này, tâm tình của hắn đã bình tĩnh lại.
Tu luyện không gặp chút trở ngại nào.
Đương nhiên, trước mắt phải quen thuộc cảnh giới này đã.
Làm quen tất cả pháp bảo thuật pháp.
Đây là việc mà mỗi lần hắn tăng tu vi đều làm.
- Sư phụ?
Lúc quay về động U Minh, Giang Lan nhìn thấy sư phụ đang ở bên trong chờ hắn.
- Làm xong?
Mạc Chính Đông quay người nhìn về phía Giang Lan.
- Vâng.
Giang Lan gật đầu.
Chuyện trên Đệ Cửu Phong, hắn đã hoàn thành tốt.
Nhưng hắn cũng rất tò mò, không biết vì sao sư phụ không đi đại điện tìm hắn.
Mà đến động U Minh.
- Những năm này vi sư thấy ngươi rất thích bồn hoa, nên đặc biệt ra ngoài tìm cho ngươi một loại hạt giống có thể sống trong khí tức U Minh.
Mạc Chính Đông lấy một bông hoa màu đen ra, nói.
- Hoa này tên là U Dạ, tuổi thọ nhiều năm, ngươi có thể nuôi nó rất lâu.
Giang Lan nhận hoa, tò mò hỏi.
- Không phải sư phụ nói là hạt giống sao?
- Trên đường đưa về đã nảy mầm, thuận tiện lớn lên.
Mạc Chính Đông giải thích.
Giang Lan.
- …
Hắn cảm thấy sư phụ hắn có thể đang lo lắng lần này sẽ gặp phải hạt giống không nảy mầm.
Nên thử dùng pháp thuật thúc dục.
- Hoa U Dạ sẽ hấp thu khí tức U Minh, giảm ảnh hưởng của khí tức U Minh đến ngươi.
Mạc Chính Đông giải thích.
Giang Lan.
- …
Không, hắn không cần giảm ảnh hưởng.
Nhưng hoa này chỉ giảm ảnh hưởng rất nhỏ.
Vậy thì trồng nó đi.
Tìm một người bạn cho trứng thực vật.
Sau đó Mạc Chính Đông rời đi.
Giang Lan làm việc có chừng mực, hắn chưa từng phải nói nhiều.
Hơn nữa, nếu động U Minh không phun trào thì cũng chẳng quan tâm.
Tất nhiên vết thương cũng đã khỏi.
Giang Lan đưa mắt nhìn sư phụ rời đi.
Hắn tưới linh dịch cho hoa U Dạ và trứng thực vật, sau đó bắt đầu tu luyện.
Có lẽ lần này không còn ai đến quấy rầy hắn nữa.
Giang Lan dùng hạt châu tinh hoa vạn vật.
Lần này đưa hạt châu cho hắn, có lẽ không có ai biết.
Vì thế không cần lo lắng bị ai để mắt đến.
Nhưng mấy năm này hắn không nên ra ngoài thì tốt hơn.
Thời gian trôi qua.
Sáng sớm hai tháng sau, Giang Lan bị giật mình tỉnh giấc.
Là tiếng ồn bên ngoài Côn Luân.
Giống như là tiếng hoan hô.
Cũng giống hiệu ứng trận pháp.
- Tính thời gian, có lẽ người đi tham gia đại hội Vu Tiên đã quay về.
Giang Lan đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn muốn xem thử có phải như vậy không.
Nếu như là chuyện khác thì không cần quan tâm.
Trong hai tháng này, Giang Lan đã quen thuộc phần lớn thuật pháp.
Cửu Ngưu Lực đã có thể vận dụng thuần thục được Bát Ngư Lực, chỉ còn một Ngưu cuối thì vẫn chưa đạt đến.
Thiên Hành Cửu Bộ cũng giống vậy.
Pháp bảo đã dùng thuận tay.
Những thuật pháp khác cũng hoàn mỹ.
Không làm ra bất cứ sai sót nào.
Thuận tiện thử luôn Ngôn Linh Thuật.
Dùng thuật pháp này để dọn dẹp trên Đệ Cửu Phong thì rất thuận tiện.
Trứng thực vật vẫn yên tĩnh như trước đây, chỉ là hoa U Dạ không quá thích nghi với động U Minh.
Cả thân hơi héo, có lẽ cần phơi nắng.
Giang Lan cầm đi phơi hai ngày, có vẻ như lại càng không có tinh thần hơn.
Cụ thể như thế nào, hắn còn chưa tìm ra quy luật.
Làm vườn so với trồng trứng thực vật còn phiền phức hơn nhiều.
Đúng lúc đi ra ngoài hỏi sư phụ một chút.
Nếu không thì hắn trồng thêm hai tháng nữa, hoa U Dạ sẽ chết.
Thật ra, Giang Lan thích trồng loại hoa không cần chăm sóc… Ừm.. Hạt giống thực vật hơn.
Giống với kiểu trứng thực vật là được.
Có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh, nhưng không dày vò người khác, lại mắn đẻ.
Đi ra khỏi động U Minh, đi đến đại điện Đệ Cửu Phong, đúng lúc Giang nhìn thấy có pháp bảo phi hành bay vào Côn Luân.
Chính là pháp bảo phi hành ba tháng trước.
Xem ra đúng là đại hội Vu Tiên đã kết thúc.
- Giống như không chịu công kích nào hết.
Giang Lan nhìn pháp bảo phi hành, trên đó không có vết tích gì.
Theo lý thuyết, hắn trốn ở Đệ Cửu Phong gặp chuyện.
Đi ra ngoài lại bình yên không có chuyện gì.
- Khó lường trước được mọi chuyện.
Đối với việc mình chấp nhận khiêu chiến, hắn không quan tâm chút nào.
Chỉ là không thích liên quan gì đến bên ngoài, không muốn lộ mặt.
Nhưng không có nghĩa là hắn sợ, hắn không dám.
Chuyện liên quan đến Đệ Cửu Phong, hắn không hề lùi bước.
Nhưng sẽ làm theo sức của mình.
Đệ tử ưu tú nhất không phải là vạn năng.
- Không trồng sống được U Dạ sao?
Trên đỉnh Đệ Cửu Phong, Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, ngoài ý muốn nói.
Không phải hoa U Dạ rất dễ trồng sao?
Hắn nhìn thấy những người ngoài kia trồng rất dễ.
- Đúng vậy sư phụ, có lẽ có lưu ý nào đó.
Giang Lan nói.
Loại thực vật này, muốn trồng thì cần có loại đất đặc biệt hay điều kiện thích hợp.
Không phải tất cả mọi thứ đều dễ dàng như trứng thực vật.
- Vi sư tìm bọn họ hỏi chuyện, mấy ngày nữa sẽ nói cho ngươi.
Mạc Chính Đông nói.
Thật ra hắn đang lo lắng giống chuyện lần trước.
Hỏi người khác, người khác cũng chẳng biết.
Trứng thực vật không chịu nở, chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra với nó.
Khả năng cao là nuôi hư rồi.
Nhưng thấy Giang Lan vui vẻ, hắn cũng yên tâm mặc kệ.
- Đúng rồi, đại hội Vu Tiên đưa không ít đồ tốt về, có lẽ sẽ đưa cho ngươi vài thứ. Trong mấy ngày này đấy. Đến lúc đó nhớ ra lấy.
Mạc Chính Đông dặn dò.
Giang Lan đồng ý.
Nhưng đại hội Vu Tiên đưa đồ tốt về, chứng minh có đánh nhau.
Không đi càng tốt.
Nếu không, có không ít người thích tìm hồng mềm để bóp.
Nhất là những người trong đại hội kia, hắn lại thuộc nhóm dễ bóp nhất.
Dù sao thì tu vi bên ngoài của hắn chỉ có Kim Đan hậu kỳ.
Nhưng nếu tình người nhập môn cùng thời gian thì không ai có tu vi cao hơn hắn mới đúng.
Nguyên Thần Kỳ, không nhanh như thế.
Khôn còn việc gì nữa, Giang Lan quay về động U Minh, muốn tiếp tục tu luyện.
...
...
Trên đỉnh Đệ Nhất Phong.
Có hai người trung niên.
Một người đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, một người ngồi bên cạnh thưởng thức trà.
Không người nào dám đến quấy rầy bọn họ.
- Ngươi nói, sau khi chúng ta rời đi, Thiên Nhân Tộc đến khiêu chiến nữ thần Dao Trì?
Tửu Trung Thiên quay đầu lại, nhìn về phía Phong Nhất Tiếu.
- Thiên Nhân Tộc đúng là biết chọn thời gian.
Phong Nhất Tiếu bình tĩnh nói.
- Vì sao lại đồng ý?
Tửu Trung Thiên cảm thấy Côn Luân không cần quan tâm đến những lời khiêu chiến vô lý của Thiên Nhân Tộc.
Phong Nhất Tiếu không trả lời vấn đề này, mà trực tiếp ném một khối ngọc ra.
Là ngọc thạch ghi chép.
Tửu Trung Thiên nhìn xuống, sau đó phát hiện đây là hẹn ước giữa chưởng giáo và Thiên Nhân Tộc.
- Sau đó bọn họ thua Bát Phong ba ngày liên tiếp?
Tửu Trung Thiên hỏi.
Tín vật mà chưởng giáo cho, bọn họ không thể từ chối.
Nếu từ chối thì chỉ có chưởng giáo tự mình từ chối thôi.
Nhưng chưởng giáo đã bế quan mấy trăm năm, chưa từng ra ngoài.
Những phong chủ như bọn họ chỉ có thể đồng ý.
- Thế như chẻ tre.
- Cuối cùng bị thua Đệ Cửu Phong?
- Lật thuyền trong mương?
- Bây giờ Thiên Nhân Tộc đã rời đi rồi sao?
Tửu Trung Thiên hỏi.
Nghe được vấn đề này, Phong Nhất Tiếu thả chén trà trong tay xuống, nhìn Tửu Trung Thiên nói.
- Ngoài trừ Mâu Hưu không rõ tung tích ra, còn ba người kia chết trên đường, hôi phi yên diệt.
Tửu Trung Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra.
Phong Nhất Tiếu lại bưng trà lên tiếp, tùy ý nói.
- Phương diện kia của đệ tử Đệ Cửu Phong quá ưu tú, khó trách có người muốn hủy diệt.