Nghe được vấn đề này, Lâm Tư Nhã cũng có chút ngượng ngùng.
Trước đó không lâu, nàng đã tấn thăng Nguyên Thần.
Vì thế nàng có thời gian hỏi thăm.
Nhưng còn không lấy lại vật kia được.
- Thật ra đã biết đại khái ai cầm rồi.
Lâm Tư Nhã mở miệng nói.
Ngao Long Vũ nhìn Lâm Tư Nhã, trên mặt không có biểu lộ dư thừa.
Giống như không phải đang hỏi thăm cái gì, chỉ là nhìn người bình thường.
- Trước đó nghe nói ở chỗ Kinh Toà Đệ Nhất Phong, nhưng hôm qua ta gặp hắn, rồi thuận tiện hỏi một câu…
Lâm Tư Nhã nhìn Ngao Long Vũ, nói.
- Cuối cùng lấy được đáp án khác. Đồ vật ở chỗ sư đệ Đệ Cửu Phong. Bây giờ sư đệ Đệ Cửu Phong như thế, ta cũng không dám đi tìm hắn.
Ngao Long Vũ nhìn Lâm Tư Nhã, sau đó quay đầu nhìn về phía Đệ Cửu Phong.
Nàng cảm thấy mình bỏ lỡ cơ hội lấy lại đồ vật rồi.
Nếu để cho Tư Nhã sư muội đưa hạt châu đến, thuận tiện nói một chút về hạt châu.
Như vậy có thể cầm về.
- Xem ra phải chờ mấy ngày nữa, mong là nó không bị mở ra.
Ngao Long Vũ im lặng tự nói.
...
...
Giang Lan về đến Đệ Cửu Phong.
Hắn nhìn quảng trường trước đại điện, phát hiện đúng là cần tự mình ra tay sửa chữa.
Cũng may không phiền phức.
Chờ đến lúc lấp gần xong, Giang Lan mới đi tìm hòn đá.
Cái này phải đi nhận ở chỗ khác trong tông môn. Hoặc tự mình làm.
Giang Lan muốn tự mình làm, thuận tiện vẽ phù văn lên, như vậy là có thể tăng chất lượng của nền quảng trường lên.
Không đến mức mới đánh một chút đã có hố to xuất hiện.
Phòng ngừa việc lần sau phải sửa chữa nữa.
Chuyện này không gấp.
Ngày mai làm cũng được.
Hôm nay cứ sửa tạm, sau đó xem có ngươi để ý đến hắn không.
Mâu Hưu chết, nhưng ba tiên nhân kia còn sống.
Không thể không nghĩ đến khả năng bọn họ cũng biết Mâu Hưu đến giết hắn.
Đầu tiên phải khôi phục lại trạng thái.
Lúc quay về động U Minh, Giang Lan ngồi xếp bằng xuống.
Sau đó mở tranh nữ thần ra tu luyện.
Nhưng khi mở ra, Giang Lan sửng sốt.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong tình huống bình thường, bên trong tranh nữ thần không thiếu tinh hoa vạn vật.
Dù thành Tiên rồi vẫn có lợi cho tu vi được.
Tinh hoa vạn vật tiêu hao vượt qua tích lũy.
Trên lý luận thì không thể nào.
Nhưng mà...
Lại không còn.
- Dao Trì xảy ra vấn đề?
Sau đó Giang Lan tìm Ngao Long Vũ, phát hiện nàng vẫn suy yếu nằm bên bờ.
- Vấn đề nằm ở trên người Ngao Long Vũ, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì còn cần hỏi nàng.
Nhưng hắn không có khả năng hỏi.
Sau đó, Giang Lan ăn đan dược đánh dấu được.
Bắt đầu tu luyện.
Ngày tiếp theo.
【 Đinh!】
【 Đánh dấu thành công, chúc mừng ký chủ nhận được quà tặng mạch lạc đại đại, đan dược Hư Linh Đan.】
【Hư Linh Đan: Thượng phẩm đan dược, luyện hóa nguyên thần đúc linh, có thể tăng tu vi ở Luyện Thần Phản Hư.】
Giang Lan mở mắt, thuận tiện đánh dấu.
Hư Linh Đan là đan dược rất dễ thấy sau Luyện Thần Phản Hư.
Ngẫu nhiên nhận được vài thuật pháp, pháp bảo và phù văn.
Đa số là đan dược mà Luyện Thần Phản Hư cần.
- Nếu rảnh có thể đi nơi khác đánh dấu, có lẽ sẽ có thay đổi.
- Nếu có thể đến Dao Trì, có khả năng sẽ được đồ vật không tệ.
Lần đánh dấu thứ hai, cảm giác được đồ vật cũng không tệ lắm.
Nhưng Giang Lan không có ý định đi giờ.
Bây giờ hắn còn muốn tăng cao thực lực của mình đã.
Nhất là khi còn bị Thiên Nhân Tộc để mắt đến.
Nếu như có người nhắm vào hắn, phải có đủ thực lực mới có thể tự vệ được.
Nhưng một đêm trôi qua, hắn không còn cảm giác bị nhìn chằm chằm kia.
Có hai loại khả năng, một là đối phương không nghi ngờ hắn, hoặc không theo dõi hắn.
Thứ hai, chỉ cần không theo dõi hắn như Mâu Hưu thì ếch ngồi đáy giếng sẽ không phản ứng được.
Trước mắt, thực lực của hắn còn yếu.
Chưa đạt đến tình trạng, nếu có người xem hắn thì sẽ bị hắn phát hiện ra được.
Loại thứ hai có khả năng cao hơn.
Giang Lan không biết Thiên Nhân Tộc sẽ làm thế nào.
Bây giờ cũng không cần nghĩ nhiều.
Dù sao hắn còn chưa có ý nghĩ đi ra ngoài.
Nên không uy hiếp đến hắn được.
Đến lúc nào hắn đi ra độ kiếp thì mới cần nghĩ.
Trong những năm này, thuận tiện tìm hiểu tin tức về Thiên Nhân Tộc, không đến mức lúc gặp phải lại bối rối.
Giang Lan rời khỏi Động U Minh, đi đến chỗ rèn luyện hòn đá.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Giang Lan cắt đứt tảng đá lớn, sau đó bắt đầu dùng đủ loại thuật pháp cắt nhỏ.
Hắn đưa đồ về quảng trường.
Vì lúc đi lên Thiên Thê có công kích đánh xuống, trong lòng hắn cũng nhận công kích.
Nên hắn muốn làm những chuyện này để bản thân bình tĩnh lại.
Vì thế nên chậm trễ mấy ngày tu luyện, nhưng đối với hắn mà nói, cũng chẳng có chỗ nào không ổn.
Ngược lại còn được không ít chỗ tốt.
Nhất là hôm qua tu luyện, hắn phát hiện có chút thay đổi.
Lúc đi đến quảng trường, Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Không phải quảng trường đã được sửa.
Mà trên quảng trường có một hạt châu màu xanh trôi nổi lơ lửng trên không, rất quen thuộc.
Hạt châu này hình như đến từ sau Côn Luân.
Có một tia sáng yếu ớt bao bọc.
- Từ Dao Trì đến đây?
Giang Lan ngạc nhiên, hắn giơ tay ra.
- Đến đây.
Ngôn Linh Thuật.
Vừa dứt lời, hạt châu màu xanh nước biển trực tiếp từ trên không trung rơi xuống, yên tĩnh rơi vào lòng bàn tay Giang Lan.
- Tinh hoa vạn vật?
Khi nhìn thấy hạt châu này, Giang Lan đã biết đây là cái gì.
Hạt châu này chỉ có thể do nữ thần Dao Trì Ngao Long Vũ ngưng kết được.
Nhưng vì sao hạt châu này lại xuất hiện ở Đệ Cửu Phong chứ?
Căn cứ vào những vết tích hắn nhìn thấy, có khả năng cao là do Ngao Long Vũ đưa cho hắn.
- Vì thế, khi Ngao Long Vũ ngưng kết hạt châu thì không thể dùng tranh nữ thần nữa?
Trong lòng Giang Lan nhớ đến tranh thần nữ.
Lần trước hắn không thể sử dụng cũng là vi Ngao Long Vũ ngưng tụ hạt châu đưa cho hắn.
Lần này cũng không thể sử dụng, vừa vặn ở đây lại có hạt châu.
Cả hai đều có liên hệ với nhau.
Giang Lan phát hiện tranh thần nữ có một nhược điểm, đó là khi Ngao Long Vũ ngưng kết hạt châu thì có thể rút tinh hoa vạn vật của hắn.
Nhưng hắn lại không thể rút của đối phương.
Cuối cùng, Giang Lan đặt sự chú ý vào hạt châu.
Không biết vì sao Ngao Long Vũ lại đưa hạt châu cho hắn?
Nhưng nghĩ một chút thì hắn đã hiểu ra.
Mâu Hưu muốn khiêu chiến Ngao Long Vũ, mà nàng lại vì tiến giai quá nhanh nên bị suy yếu.
Nàng không phải là đối thủ của Mâu Hưu.
Nếu như nữ thần Dao Trì bị thua thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ.
Mà loại nguy cơ này, bị hắn vô ý bóp chết.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Ngao Long Vũ lựa chọn nhận phần ân tình này.
Vì thế nàng tặng hắn hạt châu.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Lan cất hạt châu đi.
Hắn không có lý do không lấy.
Có hạt châu giúp đỡ, sau này hắn tu luyện không đến mức chỉ có thể ăn đan dược.
Khí tức U Minh, tinh hoa vạn vật, đan dược, có ba thứ này cộng vào. Có lẽ sẽ rút ngắn khoảng cách thành Tiên.
Sau đó Giang Lan bắt đầu rèn hòn đá, sửa quảng trường.
Đương nhiên, hắn cũng suy nghĩ làm thế nào để khắc trận pháp vào.
Hắn không biết nhiều trận pháp về phương diện này. Nhưng muốn cho quảng trường chịu được công kích thì không chỉ phải tăng cường phòng ngự. Bịt kín không bằng khai thông, có thể dùng trận pháp khai thông.
Hấp thu sức mạnh rồi chuyển dời đến nơi khác.
Nghĩ thế, Giang Lan đã làm vậy.
Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Lúc này trên quảng trường của Đệ Cửu Phong không còn những hố to nữa.
Giang Lan đã sửa chữa, hắn đang suy tính tình huống cụ thể.
- Dùng quá nhiều sức mạnh, có khả năng làm nổ, vẫn nên thêm trận pháp tiêu hao vào.
Sau đó Giang Lan lại bắt đầu bố trí trận pháp phòng ngự và công kích.
Vì không đủ tạo nghệ, hắn chỉ bố trí sơ bộ.
Đợi sau này chậm rãi bổ thêm.